Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 533 - Chương 533 - Phiền Đại Nhân

Chương 533 - Phiền Đại Nhân
Chương 533 - Phiền Đại Nhân

Chương 533. Phiền Đại Nhân

“Lúc đầu đều coi đây chỉ là luận bàn bình thường, qua là qua, sau này ta còn chạy tới uống rượu cùng Trịnh Phong và Cừu Thiên Hợp. Nhưng Hiên Viên Hồng Chí lòng dạ hẹp hòi, tính toán thâm sâu, phát hiện sư tỷ và Trịnh Phong qua lại thân thiết, quay về nói việc này cho Hiên Viên Triều.

“Lúc ấy triều đình lại đang tuyển tú, Hiên Viên gia đã chuẩn bị tốt các mối quan hệ trong kinh thành dự định để trưởng nữ vào cung làm quý phi. Hiên Viên Triều biết được việc Trịnh Phong và sư tỷ tức giận không nhẹ, hạ lệnh cưỡng chế sư tỷ không cho phép ra cửa.

“Tiếp đó Hiên Viên Hồng Chí lại sai khiến người đi tìm Trịnh Phong, tiết lộ chuyện tuyển tú ra.”

“Trịnh Phong tính tình nóng nảy, sợ chuyện tuyển tú đã định, trực tiếp chạy đến Quân Sơn Đài cầu hôn trước mặt mọi người, lúc ấy không ít người ở đó gây nên ồn ào lớn, Đại sư huynh Hiên Viên Thiên Cương biết tâm ý sư tỷ, thuận nước đẩy thuyền hỗ trợ nói lời hay.”

“Nhưng Hiên Viên Triều đã thương lượng xong với phía kinh thành chuyện đích nữ vào cung, sao có thể thoái thác đi hôn ước của Hoàng đế, không muốn bị làm cho rớt đài...”

Dạ Kinh Đường cau mày nói:

“Sau đó Hiên Viên Triều liền để gia phụ dùng đao nói chuyện?”

Trương Văn Uyên lắc đầu:

“Hiên Viên Triều là Đao Khôi, bá chủ giang hồ Trạch Châu, dù thế nào cũng phải nói bối phận giang hồ, chỉ cự tuyệt việc này. Kết quả lúc ấy Hiên Viên Hồng Chí nhảy ra, để Trịnh Phong dùng đao nói chuyện chứng minh thực lực, Trịnh Phong thấy Hiên Viên Triều không đồng ý việc hôn nhân, đồng ý biện pháp này, trước mặt mọi người khiêu chiến Hiên Viên Triều, muốn đón lấy một đao.”

“Hiên Viên Triều không có khả năng gả nữ nhi, nói đến nước này đành đồng ý khiêu chiến, võ đài không phải trò đùa, sinh tử tự chịu là quy củ, trước khi chiến đấu Hiên Viên Hồng Chí châm mồi lửa khiến Hiên Viên Triều hạ tử thủ, dù sao không đồng ý việc hôn nhân, đã kết thù với Trịnh Phong, giữ lại tất thành họa lớn trong lòng.

“Hiên Viên Triều không phải người lương thiện gì, quả thực muốn một đao kết liễu Trịnh Phong, để tránh lưu lại mầm tai hoạ, nhưng ra tay quá độc, truyền đi không dễ nghe.

“Ta lúc ấy nhìn thấy tình huống không ổn, cùng sư huynh đệ chạy đi tìm Cừu Thiên Hợp, muốn Cừu Thiên Hợp tới kéo Trịnh Phong hoà giải, nhưng chờ Cừu Thiên Hợp chạy tới, Trịnh Phong đã bị đánh thành phế nhân.”

“Chuyện sau đó, đại nhân hẳn là đã biết. Đại sư huynh bởi vì chuyện này, vứt đao thoái ẩn giang hồ, đoạn tuyệt quan hệ với Hiên Viên gia, Trịnh Phong không còn mặt mũi làm người, sau khi trọng thương tỉnh lại, đã biến mất rốt cuộc không xuất hiện lại nữa, Cừu Thiên Hợp vì giúp Trịnh Phong, một mình một đao giết vào đội ngũ sứ giả đón dâu cướp sư tỷ đi, lang bạt giang hồ mấy chục năm. Ta và rất nhiều đệ tử Quân Sơn Đài cũng bởi vì không quen nhìn việc này mới rời khỏi Quân Sơn Đài.

“Hiên Viên Triều không thể làm quốc trượng, người thừa kế cũng quay lưng, ngay cả xưng hô 'Quân Sơn Thần hầu' cũng biến thành 'Hiên Viên lão nhi', từ đó về sau cũng rất ít đi lại trên giang hồ, có thể nói một trận phong ba ập xuống, không có ai thắng lợi...”

Dạ Kinh Đường cau mày, im lặng một lát rồi khẽ thở dài:

“Thì ra là thế.”

Trương Văn Uyên nhìn Dạ Kinh Đường một chút, nói khẽ:

“Tại hạ nói thật, đại nhân chớ để ý. Trịnh Phong làm người không tệ, nhưng tính cách quả thực có chút lỗ mãng, nếu đổi lại là Cừu Thiên Hợp, bỏ trốn, cướp hôn, gạo nấu thành cơm tùy tiện một cái, Hiên Viên Triều đều phải nắm lỗ mũi nhận con rể này, hắn hết lần này tới lần khác lại chọn đi một con đường không nên đi nhất. Nhưng chuyện này cũng không do Trịnh Phong, vấn đề chủ yếu vẫn là nằm trên người Hiên Viên Hồng Chí.”

“Hiên Viên Hồng Chí từ đó về sau vẫn luôn sợ Trịnh Phong trở về báo thù, nghĩ trăm phương ngàn kế truy tìm nơi ở của Trịnh Phong, ta vốn cho rằng đã nhiều năm như vậy rồi Trịnh Phong không có khả năng trở về, không nghĩ tới bỗng nhiên có thể gặp được đại nhân... Aizz, Trịnh Phong có hậu nhân là tốt rồi, nếu thật sự bỏ qua cho Quân Sơn Đài chuyện này, vậy giang hồ này cũng không có ý nghĩa...”

Dạ Kinh Đường ngầm thở dài, trước tiên gạt những nợ cũ này xuống, nhìn về phía Trương Văn Uyên:

“Trương tiền bối tâm có hiệp nghĩa phân rõ sai trái, xứng đáng một chữ hiệp, nhưng giáo dục con trai quả thực không được tốt, trẻ tuổi nóng tính làm việc lỗ mãng, nếu không phải gặp được ta, bây giờ đã bị địa đầu xà của Loan Thủy trấn chém rồi, về sau phải quản hắn cho tốt.”

Sắc mặt Trương Văn Uyên thay đổi:

“Khuyển tử bình thường rất tốt, có thể là lo lắng an nguy của ta mới... Khuyển tử không sao chứ?”

Dạ Kinh Đường vốn muốn nói không có việc gì, nhưng lần trước chỉ là trên đường dựng uy, sau đó lại để tiểu tử kia chờ ở trấn, chuyện bây giờ ra sao hắn thật đúng là không rõ, liền mở miệng nói:

“Ta đã đánh tiếng qua, sẽ không có chuyện gì. Ô Vương đã bị bắt, trên núi cũng không có chuyện gì, ta đi đón con trai Trương tiền bối tới, ngươi ở trong quân đội tĩnh dưỡng là được.”

Trương Văn Uyên sống sót sau tai nạn, trước mắt tự nhiên muốn cùng người nhà đoàn tụ, nhưng bị nhốt bên trong lồng sắt mấy tháng, bây giờ đứng lên cũng khó khăn, trong núi cũng không có ngựa, hắn cũng không thể để Dạ Kinh Đường cõng ra ngoài, chỉ có thể chắp tay nói cảm ơn:

“Vậy phiền toái đại nhân.”

Dạ Kinh Đường thấy vậy không có trì hoãn, quay người đi về Hoàng Thạch Lĩnh, chào Ngây Ngốc một tiếng, rồi lập tức lên núi bay ra ngoài...

Bình Luận (0)
Comment