Chương 532. Chuyện Cũ
Một nam tử có khung xương rất lớn, trên mặt là một vết sẹo dựng thẳng, tóc tai bù xù ngồi trong đám người, miệng mở to ăn quân lương, trước mặt có ấm nước.
Dạ Kinh Đường đi tới trước mặt, cúi đầu dò xét: Lúc này nam nhân có khung xương lớn đã gầy như que củi, trên thân còn có vết máu cùng vết sẹo, cũng không biết đã chịu bao nhiêu tội dưới tay Ô Vương.
Sau khi Dạ Kinh Đường nhìn mấy lần, mở miệng nói:
“Trương Văn Uyên, con của ngươi chờ ngươi ở Loan Thủy trấn, đợi chút nữa đi theo quân đội ra ngoài, rất nhanh là có thể đoàn tụ.”
Trương Văn Uyên bị nhốt bên trong lồng sắt mấy tháng, thời gian chưa lâu lắm, tinh thần cũng không xảy ra vấn đề lớn. Nghe được lời nói, đáy mắt hiện lên một chút kích động, cố gắng đứng lên hành lễ nói cảm ơn:
“Thảo dân bái kiến đại nhân, ân cứu mạng của đại nhân không thể báo đáp...”
Nói đến đây, ánh mắt Trương Văn Uyên bỗng nhiên bị chuôi đao bên hông Dạ Kinh Đường hấp dẫn lực chú ý.
Trương Văn Uyên mặc dù võ nghệ không được cao, nhưng dẫu sao cũng là sư đệ cùng thế hệ vơi Diêu Văn Trung, kinh nghiệm cũng không chênh lệch nhiều.
Ly Long Đao mặc dù trên giang hồ là tồn tại cực có tiếng, võ phu trung hạ tầng giang hồ mới tùy tiện tìm đao xinh đẹp làm binh khí những người này bị giới hạn sẽ không trở thành đao pháp cao cấp.
Mà sở học của võ phu một khi thành hệ thống, binh khí tùy thân sẽ không có khả năng mang theo đi loạn, người cõng Quân Sơn đao tất nhiên sẽ có Đồ Long Lệnh, mà người cầm theo Ly Long Đao cũng là như thế, bởi vì những binh khí này đều là chế tạo riêng cho nguyên bộ võ học, trọng lượng, dài ngắn, tạo hình đều có nghiên cứu qua, phái khác dùng căn bản không ra hiệu quả vốn có.
Trương Văn Uyên nhìn Ly Long khắc trên cán đao, lại nhìn về phía khuôn mặt Dạ Kinh Đường, muốn nói lại thôi.
Dạ Kinh Đường nhớ kỹ tiểu tử kia ở Loan Thủy trấn, đao pháp rất không tệ, thấy thế dò hỏi:
“Ngươi cũng dùng đao?”
Trương Văn Uyên cung kính nói:
“Tại hạ lúc tuổi còn trẻ ở Quân Sơn Đài học nghệ mấy năm, từng có may mắn gặp qua Vân Trạch tam kiệt, còn luận bàn qua. Cây đao này của đại nhân, lai lịch có vẻ không tầm thường...”
Dạ Kinh Đường có chút bất ngờ, hắn đã làm rõ thân phận với Hiên Viên Hồng Chí, cũng không có gì phải che giấu, trực tiếp mở miệng nói:
“Cây đao này là gia phụ để lại, ngươi trước kia đã gặp qua người?”
“...”
Trương Văn Uyên nghe thấy lời này, rõ ràng sửng sốt một chút, vừa cẩn thận nhìn tướng mạo Dạ Kinh Đường, bán tín bán nghi nói:
“Xin hỏi lệnh tôn, là Trịnh Phong trong Vân Trạch tam kiệt?”
Dạ Kinh Đường hơi đưa tay, để Trương Văn Uyên thân thể hư nhược ngồi xuống nói chuyện:
“Gia phụ là Bùi Viễn Phong, 'Trịnh Phong' hẳn là tên giả dùng trong giang hồ, nhưng chuyện năm đó không nói cho ta biết, ta cũng không biết cụ thể ra sao.”
Trương Văn Uyên ngồi dưới đất, suy nghĩ một chút nói:
“Đại nhân hẳn là nghĩa tử của Trịnh đại hiệp?”
“Ừm?”
Dạ Kinh Đường nghi ngờ nói:
“Làm sao ngươi biết? Tướng mạo không giống sao?”
“Cũng không phải vấn đề tướng mạo, tại hạ và Trịnh đại hiệp năm đó đánh qua lôi đài, Trịnh đại hiệp mặc dù đao pháp hơi kém hơn hai vị khác, nhưng tướng mạo xuất sắc nhất trong Vân Trạch tam kiệt, nếu không phải như thế, sư tỷ cũng sẽ không...”
Trương Văn Uyên nói đến đây, cảm thấy đề tài này không vui, lập tức sửa lời nói:
“Chỉ tiếc, về sau Trịnh đại hiệp bị tính kế. Năm đó ta đến hỏi qua đại phu trị thương cho Trịnh đại hiệp, kinh mạch vỡ vụn, thận bị hao tổn, đừng nói tập võ, ngay cả sinh con dưỡng cái đều là hi vọng xa vời, theo lý thuyết không có khả năng có nhi tử.”
Dạ Kinh Đường nhướng mày, hắn mặc dù đã nghe nói qua chuyện năm đó của nghĩa phụ từ Cừu Thiên Hợp, nhưng cũng không rõ chi tiết, dò hỏi:
“Ta chỉ biết là gia phụ bị khích tướng lên đánh lôi đài, cụ thể năm đó đã sảy ra chuyện gì?'
Trương Văn Uyên thở dài, hơi nhớ lại, nói đến chuyện cũ năm đó:
“Năm đó ta mới chừng hai mươi, mặc dù thiên phú võ nghệ tương đối kém, nhưng vẫn có thể chơi cùng một chỗ với đao khách cùng thế hệ.
“Năm đó đao khách tuổi trẻ, đều thích chạy tới Nam Hồ thành, Đại sư huynh Hiên Viên Thiên Cương, sư tỷ Hiên Viên Thục Dạ, còn có Hiên Viên Hồng Chí, Diêu Văn Trung, đều là khách quen nơi đó, ta cũng thường xuyên cùng sư huynh đệ đến đó tham gia náo nhiệt.
“Có lần bọn Đại sư huynh luận bàn đao pháp trong thành, Cừu Thiên Hợp cùng Trịnh Phong vừa tới Nam Hồ thành, cũng đến tham gia náo nhiệt. Trịnh Phong lần đầu biểu diễn, vừa vặn đối đầu với Hiên Viên Hồng Chí, bởi vì dùng Bát Bộ Cuồng Đao, Hiên Viên Hồng Chí ngay cả đao cũng không kịp nâng lên, dã bị Trịnh Phong nắm cổ, ném mất mặt mũi.
“Người trẻ tuổi luận bàn lẫn nhau, thắng bại là chuyện thường, lúc ấy không ít người khen ngược, nhưng cũng không mấy ai để vào trong lòng, Đại sư huynh hỗ trợ lấy lại mặt mũi, đánh ngã Trịnh Phong, sư tỷ còn đưa hắn bình thuốc trị thương.