Chương 535. Tại Nàng Không Ngoan
Phong ba kết thúc, toàn bộ thị trấn yên tính trở lại, một lúc sau mới một lần nữa xuất hiện tiếng vang.
Đầu ngõ, đám côn đồ của sòng đánh bạc bị Dạ Kinh Đường bắt đi làm lính tạm thời, dọn dẹp những ngôi nhà bị ảnh hưởng trong phố.
Đường phố hư hại cũng không tính là nghiêm trọng, nhưng rất nhiều gạch lát trên đường đều bị phá vỡ, lại thêm thi thể Phạm Bát Gia không dễ xử lý, ngực bị đạp nát, máu thịt bắn tung tóe khắp tường, hai tên lưu manh đang xách thùng nước để cọ rửa, sắc mặt bọn hắn đều đã tái xanh vì kinh tởm, nếu không phải sợ bị Hắc Nha Diêm Vương một tay đập chết, chỉ sợ bọn hắn đã lựa chọn bỏ đi.
Mà những người khác thì tốt hơn nhiều, thi thể Hiên Viên Hồng Chí cùng hai người khác, được khiêng sang bên lề đường, lấy vải trắng phủ lên, mấy người khác thì lau vết máu ở đầu.
Đúng là nội tình Diêu Văn Trung rất dày, cả người gần như đã bị đập nát, vậy mà vẫn chưa bị tắc thở, chỉ hôn mê bất tỉnh vì bị thương nghiêm trọng.
Nếu Dạ Kinh Đường không giữ lại người sống sót nào, thì không dễ báo cáo tình hình lên triều đình, vì thế hắn giữ lại cho Diêu Văn Trung một hơi thở, chờ bổ khoái Hắc Nha tới giao cho quan phủ xử trí.
Trừ cái đó ra, bởi vì mười mấy gian phòng bị đập nát, Dạ Kinh Đường còn phải tìm tiểu lại trên trấn giúp hắn tính toán tổn thất, sau đó bồi thường.
Chờ làm xong những việc này, sắc trời đã tốt hẳn, một vầng trăng sáng đã xuất hiện trên cành cây.
Dạ Kinh Đường cầm theo Linh Cơ kiếm, trở về con phố bên cạnh sòng bạc, thiếu niên áo vàng đang đợi trên đường vội vàng đi tới:
“Đại nhân, ngài không bị thương chứ?”
"Không có việc gì, đã có người báo cho quan phủ, đoán rằng sáng mai sẽ có người tới, ngươi nên ở gần đây một đêm, không nên chạy lung tung..."
Dạ Kinh Đường căn dặn hai câu, sau đó đi vào trong quán trọ cách đó không xa.
Bên trên nóc nhà quán trọ, chim chim đang đứng canh gác, cửa sổ phía dưới, phản chiếu ra hình ảnh một người phụ nữ.
Dạ Kinh Đường đi cầu thang lên lầu hai, vừa tới cửa phòng liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ:
“Đã thống nhất là đợi Dạ Kinh Đường qua, ngươi gấp gáp làm gì?”
"Ta là thương khách, chính là đi đánh thẳng mặt, chẳng lẽ lại nhảy nhót trên tường giống ngươi sao?"
"Ngươi xông thẳng lên thì cũng được thôi, nhưng vì sao vừa đánh đã dùng Phong Trì Nghịch Huyết? Vừa rồi đánh thoải mái lắm mà, bây giờ đã biết đau rồi sao?"
"Quan trọng nhất của chiến đấu chính là không đánh thì thôi, nếu đánh thì phải dốc hết sức...”
Dạ Kinh Đường đẩy cửa vào, nhìn hai người đang tranh cãi.
Trong phòng thắp nến sáng, Lạc Ngưng cởi khăn che mặt và mũ trúc, ngồi nghiêng người trước giường, đặt chậu nước nóng trước mặt, cầm khăn tắm trong tay nhẹ nhàng lau thuốc. ..
Bùi Tương Quân đã cởi y phục, hai tay ôm gối nằm ở trên giường, để lộ ra bờ vai tuyết trắng, từ bên cạnh có thể nhìn thấy dưới ngực có một khối lớn màu trắng.
Bởi vì dùng phong trì nghịch huyết, một đường từ phần gáy đến sau sống lưng Bùi Tương Quân xuất hiện một vết đỏ, mà phía cuối vết đỏ, chính là một vầng trăng tròn trĩnh đầy gợi cảm.
Gạo đã nấu thành cơm, Bùi Tương Quân cũng phóng khoáng hơn, không có mặc quần mỏng, đợi Dạ Kinh Đường đến gần, mới hơi giật giật, muốn kéo chăn mỏng để che chắn, nhưng mà ngẫm lại thì khuôn mặt đỏ lên không nói tiếp lời đang nói nữa.
Dạ Kinh Đường đóng cửa, đáy mắt vẫn rất đau lòng, đi tới gần quan sát tỉ mỉ:
"Có đau hay không?"
"Không đau, vết thương nhỏ thôi..."
"Ngươi còn nói không đau? Mới vừa rồi là ai kêu ta nhẹ tay một chút ?'
Lạc Ngưng nhìn thấy Bùi Tương Quân cậy mạnh, đáy mắt hiện ra không vui, đưa tay vỗ nhẹ lên mông nàng, phát ra một tiếng vang nhỏ:
"Không đau thì tại sao ngươi không tự mình bôi thuốc đi?"
Dạ Kinh Đường ngồi xuống ở bên cạnh, nắm chặt bàn tay đang định vỗ thêm một cái nữa của Ngưng nhi, sau đó xoa xoa chỗ đau của Tam Nương:
"Nói một chút là được rồi, làm sao còn động thủ."
Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường kéo mình, thế là giữ tay Dạ Kinh Đường lại không cho sờ nữa, nói:
"Buổi sáng nàng đánh ta, sao ngươi không kéo nàng lại?"
"Bởi vì ngươi không nghe lời, đúng không Kinh Đường?"
Bùi Tương Quân được Dạ Kinh Đường sủng ái, đáy mắt hiện lên một chút đắc ý, thấy Dạ Kinh Đường không thể chạm vào mình, nàng còn vặn vẹo mông eo chạm vào Dạ Kinh Đường, xem như ban thưởng...
!
Xuyên qua ánh nến mờ ảo, Dạ Kinh Đường nhìn thấy vầng trăng sáng với đường nét tròn trịa mềm mại, hai mắt hắn mở to ra, cố gắng duy trì phong thái ung dung tự tại, nhưng ánh mắt lại không dời đi.
Lạc Ngưng ngồi ở giữa, nhìn thấy Dạ Kinh Đường nhìn chằm chằm vào mông của Tam Nương, đáy mắt hiện lên chút xấu hổ, đem Tam Nương đang phát xuân kéo trở về, sau đó đem gương mặt Dạ Kinh Đường đẩy qua chỗ khác:
"Ngươi nhìn cái gì? Nhanh đi tắm rửa, đã chuẩn bị nước cho ngươi rồi. Đánh Phạm Lão Bát dùng sức nhiều như vậy, thực sự là hết nói nổi mà...”