Chương 536. Cãi Vã Thường Ngày
Dạ Kinh Đường dùng hết toàn lực đạp một cước, khiến ống quần và giày chấn vỡ, đến bây giờ còn chưa kịp thay, cúi đầu nhìn xuống phát hiện đúng là chướng tai gai mắt, nghiêng đầu nhéo một cái vào gò má lạnh lùng của Ngưng Nhi, sau đó đứng dậy, đi đến sau tấm bình phong tắm rửa.
Bùi Tương Quân giơ chân lên, nhẹ nhàng lắc lư trên không trung, lặng lẽ nhìn Dạ Kinh Đường đang cởi quần áo phía sau bình phong, không biết đang thưởng thức những thứ gì.
Lạc Ngưng kỳ thật cũng đang đưa mắt len lén nhìn, bất quá mục đích cũng không phải là thưởng thức, mà là muốn nhìn xem tiểu tặc này có bị thương ở chỗ nào không
Phát hiện thật sự không có việc gì, Lạc Ngưng vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, lại vỗ vỗ lưng Bùi Hướng Quân:
"Thân thể Kinh Đường còn chưa chữa trị khỏi, ngươi lại đem mình biến thành bộ dạng này, ban đêm ai giúp hắn điều trị?"
Bùi Tương Quân chớp chớp mắt hạnh:
"Ban ngày đánh nhau ta xông lên đằng trước, ban đêm đánh nhau còn muốn để ta xông lên trước, vậy ngươi có tác dụng gì? Loại chuyện này cũng có phải là lấy dao đâm ngươi đâu, chỉ cần ngươi nguyện ý chiến đấu, ta không tin hắn thật có thể đâm chết ngươi. “
"Chết đi."
Lạc Ngưng cảm thấy Bùi Tương Quân chính là ‘nghé con mới đẻ không sợ cỏ’, không biết cái gì gọi là nước sôi lửa bỏng, âm thanh lạnh lùng nói:
"Vậy được rồi, chờ ngươi thương dưỡng tốt, để Dạ Kinh Đường chăm sóc ngươi một đêm. Để xem lúc đó ngươi có nói ra được những lời này nữa không, nếu ngươi vẫn thế thì ta cho là ngươi lợi hại."
Kỳ thật trong lòng Bùi Tương Quân có chút sợ, nhưng cùng lắm thì đến lúc đó để Kinh Đường nhường nàng một chút, nàng có gì phải sợ? Hừ nhẹ nói:
"Thử thì thử..."
Sau tấm bình phong, Dạ Kinh Đường ngâm mình ở trong thùng để tắm rửa, nghe thấy hai cô nàng đang nghĩ trăm phương ngàn kế để ban thưởng cho hắn, không khỏi có chút buồn cười, cũng không ngắt lời, mãi đến khi hai nàng dừng lại, hắn mới mở miệng dò hỏi:
"Cái Linh Cơ kiếm này phải làm sao bây giờ?"
Linh Cơ kiếm đứng hàng thập đại danh kiếm, chính là bảo vật gia truyền Đồ Châu Thiên Hạc Sơn Trang, các đời chủ nhân của nó không phải Kiếm Thánh thì chính là đại tông sư, không nói tới tính chất cứng và bền, chỉ xét lai lịch, đã xem như vật sưu tập vạn kim khó cầu trong truyền thuyết.
Đáy lòng Dạ Kinh Đường muốn đem kiếm này đưa cho Ngây Ngốc, nhưng Thiên Hạc Sơn Trang trong giang hồ có thanh danh vô cùng tốt, dùng từ cả nhà là kiếm hiệp để đánh giá cũng không đủ, tìm được bội kiếm từ Thiếu chủ đã mất của họ, chiếm làm của riêng, việc này giống như vi phạm hiệp nghĩa.
Lạc Ngưng đưa mắt nhìn bảo kiếm, hơi suy nghĩ:
"Trước kia ta đã đi qua Thiên Hạc Sơn Trang, được trang chủ thịnh tình khoản đãi, cũng đã được chỉ điểm kiếm pháp, ừm... Thanh kiếm này là vật truyền thừa của Thiên Hạc Sơn Trang, chúng ta nên trả lại sau đó để bọn hắn dạy ngươi Long khí kiếm, như vậy ngươi sẽ có được chân truyền."
Bùi Tương Quân cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng mà nghe được học kiếm, vẫn là chen miệng vào nói:
"Kiếm pháp, ngoại trừ đẹp mắt nhẹ nhàng, tác dụng thực chiến thì kém xa đao, tốn mười hai phần khí lực, mới có thế bằng được 8-9 phần chiến lực của đao. Những kiếm khách trên giang hồ tự xưng mình là 'Kiếm si, Kiểm Tiên, Kiếm Ma', gặp việc đánh nhau thật lại càng ưa thích dùng vũ khí dài để đánh nhau hơn..."
Bùi Tương Quân nói lời này, kỳ thật cũng có phần đúng, điều này không chỉ đúng với người sử dụng kiếm, mà còn đúng với những vũ khí khác, cho dù là Dạ Kinh Đường, nếu hắn có thể dùng binh khí dài để chiến đấu, thì tuyệt đối sẽ không sử dụng kiếm hay đao.
Lạc Ngưng biết Bùi Tương Quân đang âm thẩm đả kích nàng, không vui nói:
"Đạo lý dài một tấc là mạnh một tấc, còn cần ngươi dạy? Thương tuy là lợi hại, nhưng ta có thể đem kiếm quấn trên lưng, Dạ Kinh Đường có thể đem thương quấn trên lưng sao?"
"Ngươi quấn trên lưng nhưng cũng chưa thấy ngươi dùng nó bao giờ nha..."
"Ngươi!"
...
Dạ Kinh Đường nghe hai người nói chuyện phiếm, vốn định ba hoa tiếp vài câu, nhưng ngẫm lại vẫn nên thôi, đành vậy vì hắn sợ Ngưng nhi cầm kiếm vào chém hắn.
Tắm rửa xong, Dạ Kinh Đường đứng dậy nhảy ra khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm lau người, cầm một bộ quần áo để thay.
Bùi Tương Quân thấy thế, rất khéo hiểu lòng người mà nói:
"Còn mặc cái gì? Dù sao chút nữa cũng phải cởi ra, trực tiếp để Hồ Mị Tử điều trị cho ngươi đi."
"Ngươi thích như vậy đúng không? Ngươi quan tâm hắn như vậy, thế ngươi tới trước...'
Trong khi nói chuyện, Lạc Ngưng trực tiếp đi đến đầu giường, dùng hai tay xoa xoa mặt trăng lớn, lộ ra nơi căng tròn:
"Tiểu tặc, lại đây!"
"Ah……"
"Tiểu tặc, ngươi qua đây!”
Dạ Kinh Đường chớp chớp mắt, mặc thêm áo khoác đi tới trước mặt, bởi vì Tam Nương bị thương ở khí mạch sau lưng, nàng không thể trực tiếp ra tham gia được, hắn chỉ bèn dùng tay trêu chọc nàng hai lần.
"Ừm ~”
Bùi Tương Quân bị lưng của Lạc Ngưng che tầm mắt, còn chưa kịp hiểu rõ tình huống, đã cảm thấy bờ vai bị đụng chạm, khuôn mặt cũng đỏ lên, nhưng cũng không giãy dụa, nàng ôm cái gối đầu khẽ cắn môi dưới.