Chương 537. Tới Trấn
Dạ Kinh Đường thấy ánh mắt Ngưng nhi lạnh lùng, vậy là cười nói:
"Được rồi, nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải lên đường trở về, chờ người Hắc Nha đến thì chúng ta xuất phát.”
Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường bỗng nhiên biết chừng mực, liền tùy ý đưa tay vỗ xuống trên mặt trăng, sau đó đem Dạ Kinh Đường lôi đi, bắt đầu điều trị...
Trăng sáng sao thưa, hai bóng người đang đạp trên sóng nước Ô Giang để đi.
Đông Phương Ly Nhân thân mặc mãng phục, thân hình nhẹ nhàng như yến, lên lên xuống xuống tại trên mặt sông phẳng lặng, ánh mắt chăm chú nhìn về trên đường, tìm kiếm tung tích Dạ Kinh Đường.
Tuyền Cơ chân nhân váy trắng như tuyết bay ở trước mặt nàng, phong thái đã thay đổi rất nhiều: khi ở trong quân doanh thì trang nghiêm, nghiêm nghị. Hiện tại thì trong tay bưng bầu rượu, khuôn mặt đẹp say sưa có chút ửng hồng, tư thế Đạp Thủy Lăng Ba, cũng là ‘ Cưỡi lừa ngược’ .
Tuy rằng tựa hồ có thể loạng choạng rơi xuống nước bất cứ lúc nào, nhưng lại giống như một con lật đật đi nhẹ nhàng, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn Đông Phương Ly Nhân mấy phần, ven đường còn chỉ dạy nàng:
"Ly Nhân, đi đường cùng truy sát hay bỏ chạy là hai việc khác nhau, bình thường dùng khinh công, cần sự nhẹ nhàng, thanh thoát, không cần quá gò bó trong mỗi bước đi..."
Đông Phương Ly Nhân tự nhiên hiểu được đạo lý kia, nhưng nàng đang cố gắng hết sức để theo kịp tốc độ của sư tôn, tuy rất muốn thanh lịch và nhẹ nhàng và chú ý đến phong thái hơn, nhưng thực lực của nàng không cho phép điều đó..
Đông Phương Ly Nhân cũng không dám nói ra, chỉ hơi chú ý tới tư thái, trở nên thong dong hơn chút.
Hai người xuất phát từ tiểu trấn, cũng không cưỡi ngựa, vì thế phải dùng khinh công chạy tới; trên đường sợ gặp Dạ Kinh Đường quay trở lại nên cứ thẳng đường chính mà đi.
Đi bộ chạy vội vài dặm, lấy thân thủ hai người thì áp lực không lớn, lại không có gấp gáp, ven đường còn thưởng thức cảnh đẹp sơn thủy, tốc độ cũng không tính nhanh.
Đợi tới khi ánh trăng trên đầu cành, hai người tới bên ngoài Loan Thủy trấn, đưa mắt nhìn, có thể thấy được trong trấn đèn đuốc sáng trưng, có không ít người đi lại trên đường, tửu quán khách điếm san sát nhau, còn có thể nghe thấy tiếng bách tính rôm rả nói chuyện phiếm.
“Nghe nói tất cả người chết đều là đại nhân vật Trạch Châu, Phạm Lão Bát cũng ở trong số đó, chết quá thảm rồi...”
“Chết rất tốt! Trước kia ta chạy thuyền, còn bị Phạm Lão Bát chặn cướp. Lúc đó còn tưởng rằng những người này rất lợi hại, không nghĩ tới chỉ cần một quan gia Hắc Nha, cả đám đã chết sạch...”
“Vậy cũng không đúng. Những người trên giang hồ đều nói, Bát khôi gặp hoàng thượng cũng phải lễ phép, dùng đầu óc ngẫm lại đều biết, triều đình rất đáng sợ, Những tên giang hồ liều lĩnh kêu không sợ triều đình, chỉ là những đám chuột nhắt nên triều đình mới không thèm phản ứng...”
Đông Phương Ly Nhân đứng trên nóc nhà, nghe thấy mọi người nói chuyện, khẽ nhíu mày.
Phạm Lão Bát là Thủy Bá vùng sông nước Trạch Châu, có tên trên danh sách truy nã của Hắc Nha, nhưng bởi vì hắn không có chỗ ở cố định, nên căn bản không bắt được.
Nghe thấy Phạm Bát Lão chết rồi, Đông Phương Ly Nhân biết chắc là Dạ Kinh Đường thuận tay làm việc, nhưng vẫn có chút nghi ngờ:
“Phạm Lão Bát sao lại tới nơi này? Còn bị Dạ Kinh Đường đụng phải?”
Huyền Cơ chân nhân ngửi thấy mùi máu tươi trong gió đêm, đưa mắt nhìn về phía trong trấn, có thể thấy được có không ít lưu manh đầu đường đang mang theo thùng nước tẩy rửa đường phố, bên trên phố cũ một mảnh hỗn độn, tường đổ nhà đổ.
“Chiến trận rất lớn, vừa nhìn thì giống như là ám sát...”
"Ám sát?"
Tuyền Cơ chân nhân híp mắt dò xét vết tích trong trấn, ánh mắt chợt phát hiện tại bên trên một tòa phòng xá rất cao, có một con chim béo đang ngồi trên nóc nhà, đang thoải mái nhàn nhã ăn thịt khô.
Tuyền Cơ chân nhân biết Dạ Kinh Đường đang ở đó, mở miệng nói:
"Tới đó hỏi một chút liền biết."
Dứt lời mang theo Đông Phương Ly Nhân đáp xuống trên đường, cùng nhau hành tẩu trên trấn.
Nhưng vừa đi không lâu, bên tai Tuyền Cơ chân nhân bỗng nhiên khẽ động, nghe được vài tiếng nhỏ bé:
"Tiểu tặc, ngươi đừng quên, mới đầu ta là vì giúp ngươi, mới điều trị cho ngươi..."