Chương 538. Ngây Ngốc Tới Không Đúng Lúc
Hắc Nha Diêm Vương giết người như ngóe đang ở trong quán trọ, mặc dù không có rầm lộ, nhưng vẫn có một vài vị khách ở nhà trọ đã lặng lẽ trả phòng, chỉ còn một vài người ở lại..
Bùi Tương Quân bị thương kinh mạch, không thể tham gia vật lộn, chỉ có thể bất bình nằm trên gối đầu, nhắm mắt dưỡng thương.
Trong một căn phòng khác trên tầng hai, đèn nến được đặt trên bàn trang điểm. Dạ Kinh Đường dựa vào đầu giường nghỉ ngơi một chút, lấy ly nước từ bàn trang điểm ra, chu đáo rót nước cho Ngưng Nhi..
Lạc Ngưng ôm chăn mỏng dựa vào bên cạnh, mái tóc đen nhánh, có chút rối bời, hai gò má ửng hồng, trong mắt lại tràn đầy tức giận, giống như vừa mới bị người dùng quá sức. Nàng không thèm tiếp nhận, quay đầu nhìn vào trong, như thể không muốn nói chuyện với Dạ Kinh Đường.
Đối với thái độ lần này, Dạ Kinh Đường cũng chẳng có gì bất ngờ, mới nãy Ngưng nhi còn lôi kéo hắn đi điều trị, nàng nói: không cho ngươi động, tự ta động.
Đối với việc ân cần như vậy, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, trung thực nằm để Ngưng nhi điều trị.
Nhưng Ngưng Nhi hoàn toàn là ỡm ờ như trước đây, chủ động cũng không phải giống bình thường, động tác ôn nhu hàm súc, không nhanh không chậm tới.
Hắn ăn thuốc bổ nhiều, vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, nửa đường không thể khắc chế, liền đảo khách thành chủ. Ngưng Nhi khóc sướt mướt nắm lấy ga giường xin khoan dung, hắn còn bịt mồm, sau đó nàng liền không để ý tới hắn. Thấy Ngưng Nhi ôm chăn mỏng khóc lã chã, Dạ Kinh Đường đầy mắt hổ thẹn, đem chén nước tiến đến bên miệng:
“Ta sai rồi, cũng do ta uống nhiều thuốc bổ, lần sau ngoan ngoãn nghe lời. Lại đây uống miếng..."
Lạc Ngưng không biết đã nghe bao nhiêu lần câu "Lần sau nhất định sẽ", sao có thể tin lời dỗ dành các cô gái trên giường của nam nhân, nàng nghiêng đầu tránh chén nước, đôi mắt hoa đào. nghiêm túc nghiêm túc nói:
"Tiểu tặc, đừng quên, mới đầu ta là vì giúp ngươi mới điều trị cho ngươi, lần đầu tiên dỗ ta, ngươi nói 'Ngươi sẽ nghe ta nói', ngươi đã nghe ta được khi nào chưa?"
Dạ Kinh Đường cười dưới, đưa tay ôm vai Lạc Ngưng:
"Lần sau không như vậy nữa. Ngoan, uống miếng nước."
Lạc Ngưng đối với Dạ Kinh Đường mặt dày mày dạn cũng là không có biện pháp, môi đỏ khẽ mở uống hết mấy ngụm nước, sau đó liền buông lỏng chăn mỏng ra, dựa theo tâm thái đau dài không bằng đau ngắn, muốn sớm điều trị xong để đi ngủ.
Phát hiện ánh mắt Dạ Kinh Đường buông xuống, muốn nói lại thôi. Lạc Ngưng không cần phải dùng lời nói, nàng tự động dạng chân ra, dùng tay nâng hai quả dưa hấu lên, ghét bỏ nói:
"Này này này, thật là... làm sao ánh mắt của ngươi giống như đứa trẻ chưa cai sữa vậy..."
Dạ Kinh Đường mặt mày rạng rỡ tràn đầy ý cười, há mồm gặm nhấm vật được ban thưởng, để tay ở trên mặt trăng, bóp được hai lần thì chợt nghe bên ngoài truyền đến:
"Chít chít? !"
"Chít chít ~ tới..."
Lạc Ngưng nghe được động tĩnh, cấp tốc ngửa người ra sau, kết quả...
Ba ~
Lạc Ngưng phát hiện Dạ Kinh Đường còn lưu động không rời, tức giận lông mày dựng thẳng, đưa tay gõ vào trán nam nhân xấu xa này:
"Có người đến! Ngươi còn không mau ra ngoài? !"
"Được được, đừng nóng giận..."
Dạ Kinh Đường không ngờ Ngây Ngốc đêm hôm khuya khoắt sẽ chạy tới, cấp tốc xoay người, đem áo choàng mặc vào trên người, bước nhanh xuống lầu hai. Đặt người chết trong nhà trọ là phạm vào kỵ húy, vì thế bốn cỗ thi thể, đều bày ở trong ngõ nhỏ đối diện, có mấy tay chân trông giữ ở bên cạnh.
Dạ Kinh Đường từ trong sảnh quán trọ đi ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngây Ngốc mặc một chiếc áo mãng bào màu bạc vô cùng bắt mắt, đang đứng trước mấy cái xác để kiểm tra..
Tuyền Cơ chân nhân thì hai tay đỡ lấy chim, xoa xoa đầu:
"Chíp chíp?"
"Chít chít ~ "
Dạ Kinh Đường sửa sang lại áo bào, bước nhanh đi đến trước mặt:
"Điện hạ, Lục tiên tử. Sao các ngươi lại tới đây?"
Tuyền Cơ chân nhân quay người bước đi:
"Ô Vương đã bị bắt, ban đêm không có việc gì, tới xem một chút. Các ngươi trò chuyện trước, ta dẫn nó đi chơi."
Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy thi thể Hiên Viên Hồng Chí, sắc mặt có chút không dễ nhìn, đợi Dạ Kinh Đường đi tới trước mặt, mới nhíu mày hỏi thăm:
"Quân Sơn Đài âm thầm phái người giết ngươi? Ngươi không có bị thương chứ?"
Dạ Kinh Đường phong khinh vân đạm đưa tay ra hiệu thân thể rất khỏe:
"Mấy người liên thủ cũng tới tặng đầu người thôi, không có việc gì. Ta biết Bát Bộ Cuồng Đao, Quân Sơn Đài khẳng định kiêng kị, làm ra chuyện này cũng không hiếm lạ."
Đông Phương Ly Nhân ánh mắt lạnh lùng:
"Cái Hiên Viên Triều này, đúng là làm càn, người của bản vương cũng dám động..."
Dạ Kinh Đường khuyên nhủ:
"Quân Sơn Đài có thể khai rằng do Hiên Viên Hồng Chí tự ý chủ trương, sự tình này làm lớn chuyện lên thì nhiều nhất cũng chỉ gọt được tước vị Quân Sơn Hầu. Hiên Viên Hồng Chí ám sát quan sai theo luật đền tội, án này nên chấm dứt như vậy. Còn ân oán cá nhân ngày xưa, chính ta sẽ đi tìm Hiên Viên Triều giải quyết là được, nếu điện hạ giúp ta trừng trị Quân Sơn Đài, ta thân là người của Hắc Nha, về sau lại tìm Quân Sơn Đài gây phiền phức cũng khó.”