Chương 541. Phải Thử?
Tuyền Cơ chân nhân ngồi thẳng người, gỡ hồ lô rượu từ bên hôngxuốn, ánh mắt sáng rực:
"Tiết Bạch Cẩm có vấn đề ở chỗ đó à?"
Lạc Ngưng cảm giác bản thân nói những lời này nếu để Bạch Cẩm biết chắc chắn sẽ đánh nàng gần chết mất, nhưng hiện tại, chỉ có thể kiên trì gật đầu:
"Xác thực như thế. Ngươi không nên nói lung tung ra ngoài, ta sẽ đem việc này xử lý tốt, cho ngươi một câu trả lời thích đáng...”
"Ngươi cho ta câu trả lời làm gì? Việc này không liên quan gì tới ta."
Tuyền Cơ chân nhân nhấp ngụm rượu, rồi lại nhíu mày dò hỏi:
"Dạ Kinh Đường biết những thứ này chưa?'
Lạc Ngưng sợ Tuyền Cơ chân nhân hoài nghi độ trung thành của Dạ Kinh Đường, dẫn đến Dạ Kinh Đường bị Nữ Đế, Tĩnh Vương nghi kỵ, vội vàng giải thích:
"Hắn biết những thứ này, bởi vì lo nghĩ cho ta, mới một mực giấu diếm thân phận của ta, muốn khuyên ta bỏ gian tà theo chính nghĩa..."
Tuyền Cơ chân nhân vuốt ve hồ lô rượu, khẽ vuốt cằm, suy nghĩ thêm một chút lại hỏi:
" Trên tay Tiết Bạch Cẩm có phải có một tấm Minh Long Đồ hay không?"
Lạc Ngưng chớp chớp mắt, lắc đầu nói:
"Cái này chính ngươi đến hỏi Tiết Bạch Cẩm, ta chỉ là giáo chủ phu nhân, quản việc nội vụ thôi."
Tuyền Cơ chân nhân đương nhiên cũng muốn tới hỏi thẳng mặt Tiết Bạch Cần nhưng đối mặt với một Tiết Bạch Cẩm đã như mặt trời ban trưa, phần thắng của nàng không lớn, liền lập tức bỏ qua cái đề tài này, ngược lại nói:
"Ngươi đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, về sau đừng mơ tưởng về lại Nam Tiêu Sơn nối lại tiền duyên nữa. Nếu ngươi cố gắng dụ dỗ Dạ Kinh Đường tạo phản, ngươi nên tự biết hậu quả, ta thân là 'Đế sư', không có cách nào niệm tình cũ với ngươi."
Lạc Ngưng mím môi một cái:
"Ta sẽ không giật dây Dạ Kinh Đường tạo phản, ngươi yên tâm đi."
"Một khi trong đầu có chữ tình thì chuyện gì nam nhân cũng đều làm ra được, ngươi nói ta cũng không tin.”
Tuyền Cơ chân nhân đứng dậy, đưa tay lên điểm nhẹ.
Thùng thùng ~
Niêm Vân Thập Tứ Thủ của Lạc Ngưng là do Tuyền Cơ chân nhân dạy, căn bản không có kịp phản ứng, cả người lập tức mềm nhũn, dựa vào ghế:
"Ngươi làm cái gì vậy?”
"Ta đi thử Dạ Kinh Đường xem, tránh cho ngươi mật báo. Cáo từ trước, đợi chút nữa chúng ta lại ôn chuyện cũ."
Sau khi Tuyền Cơ chân nhân nói xong, liền bước đến trước gương, hơi chỉnh lý váy áo, còn làm ra biểu cảm 'Không giận tự uy, hung thần ác sát', xác định không có gì vấn đề, sau đó mới dùng ngón tay lắc lắc hồ lô rượu, chậm rãi ung dung bay ra ngoài.
Lạc Ngưng hiểu rất rõ tính tình cô nàng điên này, đoán chừng tiểu tặc phải ăn đau khổ.
Nhưng dưới tình huống bản thân còn khó đảm bảo không còn cách nào chỉ có thể kỳ vọng tiểu tặc miệng lưỡi nhanh nhảu như thường ngày, có thể thông minh cơ trí một chút, đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ chuyện nhỏ hóa không.
Kẹt kẹt ~
Cửa phòng đóng lại, trong phòng liền lâm vào an tĩnh.
Lạc Ngưng nghe tiếng bước chân Tuyền Cơ chân nhân rời đi, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ngay lúc âm thầm phát sầu đến cực điểm, sát vách bỗng nhiên truyền đến tiếng hỏi thăm:
"Hồ Mị Tử, Bình Thiên giáo chủ thật sự có vấn đề sao?"
?
Hai con ngươi Lạc Ngưng hơi tức giận:
"Ngươi chớ xen vào việc của người khác!"
"Hả~ sao vừa rồi ngươi không hung hăng trước mặt Tuyền Cơ chân nhân đi? Chỉ biết bạo lực gia đình..."
Ánh trăng sáng chiếu khắp con phố cũ, vết máu trên mặt đất đã được gột rửa sạch sẽ, gạch đá vụn cũng đã được dọn dẹp sang bên đường.
Đông Phương Ly Nhân chậm rãi đi qua những con phố đầy vết tích chiến đấu, nhìn những ngôi nhà bên đường nhíu mày, hình như đang suy nghĩ về những vấn đề quan trọng liên quan đến người dân.
Dạ Kinh Đường đi song song ở bên cạnh, lúc đầu không muốn quấy nhiễu Ngây Ngốc suy nghĩ, nhưng quan sát một lát vẫn không rõ nguyên do, bèn hỏi hỏi:
"Điện hạ, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Đông Phương Ly Nhân là học theo Dạ Kinh Đường tra án, từ vết tích mặt đất, trên tường, suy luận ra số người giao thủ, số chiêu thức.
Nhưng rất hiển nhiên, nàng đã đánh giá quá cao mình, suy nghĩ không ra, lại không thể hỏi thẳng mặt Đường Đường đại nhân, chỉ đành giả vờ như có điều đang suy nghĩ gật đầu:
"Đang nghĩ tới tình hình chiến đấu. Rất nhiều địch nhân, còn là loại thành thạo, điêu luyện. Võ nghệ của ngươi lại có tinh tiến rồi? "
Mặc dù lời này là đánh giá bừa nhưng thông qua việc Dạ Kinh Đường lông tóc không bị thương rõ ràng trạng thái trên người hắn đã cao thâm hơn trước, phi thường dọa người.
Dạ Kinh Đường biết năng lực của Ngây Ngốc cũng không vạch mặt nàng, cười nói:
"Ánh mắt của Điện hạ thật tuyệt."
Đông Phương Ly Nhân nghe được khen cũng không có ý định gật đầu, chỉ quay người đi về quán trọ:
"Nơi này náo loạn như vậy, lại không có gì đáng xem, trở về đi.”
Dạ Kinh Đường mắt nhìn về hướng quán trọ cách đó không xa, dò hỏi:
" Đêm nay Điện hạ ngủ chỗ nào?"
Đông Phương Ly Nhân cùng sư tôn chạy tới, lại không mang theo tùy tùng, khẳng định sẽ ở cùng một chỗ với Dạ Kinh Đường
Nghe thấy lời này, Đông Phương Ly Nhân không khỏi có chút hoài nghi cái thuộc hạ háo sắc này, có phải đang muốn thừa dịp ở chung tìm cơ hội thị tẩm cho nàng hay không? nhưng mà nghĩ tới sư tôn cũng ở đây, nàng lại bỏ đi suy nghĩ này.
"Ở quán trọ là được rồi, sáng mai người Hắc Nha sẽ tới, nghỉ ngơi sớm một chút, chờ người Hắc Nha tới rồi trở về Kiến Dương thành, Thái hậu nương nương còn đang chờ ở trong thành, trì hoãn quá lâu nàng sẽ tức giận."
"Thái hậu nương nương cũng tới?”
"Trong cung quá buồn chán, ra ngoài giải sầu một chút thôi...”