Chương 542. Bị Ép Xuống
Nói chuyện phiếm được vài câu, hai người đã tới cửa quán trọ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tuyền Cơ chân nhân ngồi một mình trong sảnh, bạch y trắng như tuyết, tay cầm kiếm, khí phách hiên ngang. .
Đông Phương Ly Nhân nguyên bản đi sát bên cạnh Dạ Kinh Đường, sợ sư phụ hiểu lầm, vội vàng tiến lên nửa bước đi về phía trước.
Mà Dạ Kinh Đường ngược lại có tật giật mình, khóe mắt liếc nhìn lầu hai phía trên.
Hai người bước qua cửa, Tuyền Cơ chân nhân thần sắc như thường nói:
"Ly Nhân, ngươi lên lầu trước đi. Dạ Kinh Đường, ngươi giúp nàng đun nước đi, Ly Nhân đã chạy ở bên ngoài cả ngày, cả người nhiều mồ hôi."
Đông Phương Ly Nhân không mang theo nha hoàn, người có thể làm nội thị hầu hạ tắm rửa trong quán trọ cũng chỉ có một mình Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường đối với việc này cũng không nói gì, đưa mắt nhìn Đông Phương Ly Nhân đang lên lầu, quay người tiến vào trong hậu viện quán trọ.
Tuyền Cơ chân nhân nhìn giống như đang ngồi trong đại sảnh làm hộ vệ trực đêm, thực chất ngay sau khi hai người tách ra, hai mắt nàng híp lại đứng dậy vô thanh vô tức đi ra khỏi sảnh đường...
——
Hậu viện của Quán trọ rất lớn, có chuồng ngựa, phòng bếp, nhiều kiến trúc khác bởi vì sát khí Dạ Kinh Đường quá nặng, hù dọa những người ở đây chạy mất, trong hậu viện không còn một ai, chỉ có ba con ngựa đang ở trong chuồng.
Dạ Kinh Đường cho thú cưỡi ăn cỏ, sau đó lấy nước từ giếng đổ vào nồi lớn trong bếp, thêm củi đun nước..
Bởi vì một mình có chút nhàm chán, Dạ Kinh Đường nghịch củi sau bếp, tùy ý ngâm nga một làn điệu không tên:
"Ừm hừ hừ ~~...
Két ~
Ngay khi ngọn lửa được thắp lên, một âm thanh nhỏ bé của những chiếc lá khô vỡ vụn đột nhiên vang lên trong đêm.
Dạ Kinh Đường cũng không dừng ngâm nga lại, chỉ là đưa mắt nhìn về phía màn đêm đen ngòm bên ngoài phòng bếp.
Ngoài cửa không có một ai, chỉ có ánh trăng.
Dạ Kinh Đường nhíu mày, hơi dò xét, sau đó ánh mắt lại dời về bếp lò, tiếp tục gảy củi lửa, nhưng chỉ trong chớp nhoáng này, bên ngoài truyền đến một tiếng:
Phù ~
Nghe vô thanh vô tức, Dạ Kinh Đường lại có thể cảm nhận được có một vật xé rách không khí lao tới!
Bạch!
Dạ Kinh Đường phản ứng cực nhanh, thân hình lúc này bắn lên, ngửa ra sau, một bàn tay phải trắng nõn vốn đang muốn bắt sau gáy hắn, ống tay áo màu trắng lướt qua trước mặt hắn, tốc độ nhanh như chớp nhưng không kèm theo tiếng gió giật !
Tay trái Dạ Kinh Đường đã nắm chặt chuôi đao, nhìn thấy tay áo liền nhận ra người tới là ai, lại chuyển thành chiêu cầm nã, tay trái chộp tới cổ tay nữ tử, muốn đem tay phải nàng vặn ngược về phía sau, ấn ở bên trên bếp lò.
Nhưng mà hiển nhiên là không thể.
Tuyền Cơ chân nhân xác thực tùy tiện bất cần đời, tình huống như vậy mà vẫn có thể đánh vào ba vị đứng đầu trong tám vị, đủ cho thấy võ công của nàng đã đạt đến mức siêu phàm nhập thánh.
Mắt thấy Dạ Kinh Đường muốn phản chế, tay phải Tuyền Cơ chân nhân hóa thành con rắn, tựa như không xương, trong nháy mắt cuốn lấy cổ tay Dạ Kinh Đường, bơi vòng qua khóa chặt cánh tay trái của hắn, đồng thời chỉ vào ngực Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường mặc dù có chênh lệch so với Tuyền Cơ chân nhân, nhưng cũng đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, phản ứng không đến mức hoàn toàn không theo kịp, ngay tại thời điểm hai tay đụng vào nhau, đã vận dụng pháp môn Thính Phong Chưởng, khí lực đi theo tay, trong nháy mắt đem bàn tay trắng nõn ngọc đẩy mở, tay phải đồng thời bắn ra, điểm huyệt về phía bộ ngực nữ nhân.
Tuyền Cơ chân nhân nhìn thấy thủ pháp nàng tự sáng tạo, đáy mắt hiện lên sự bất ngừo, sau đó chính là một cú thúc gối vô cùng cương mãnh hướng tới giữa háng Dạ Kinh Đường.
Bành!
Một tiếng vang trầm phát ra!
Ta ngất!
Dạ Kinh Đường lông tóc dựng đứng, quả thực không ngờ tới, Đường Đường là nữ võ khôi, lại đi sử dụng chiêu thức hạ lưu như vậy. Nếu lần này bị đá trúng, hắn khả năng phải đi làm thái giám, vô thức kẹp chân chặt lại, không để đối phương đánh vào giữa hai chân, vội vã mở miệng:
"Nữ hiệp chậm đã!"
Đông ~
Mặc dù đã hô lên, nhưng Tuyền Cơ chân nhân vẫn không ngừng tay, đầu gối đập vào trên đùi, tiếp đó lại chân chuyển sang đá về phía trước, đem Dạ Kinh Đường đập vào tường.
Xoạt!
Động tĩnh xung quanh lập tức im ắng.
Dạ Kinh Đường bị bắt lại hai cổ tay, không dám phản kháng giãy dụa. Tuyền Cơ chân nhân đè hai tay Dạ Kinh Đường lại, gương mặt tuyệt sắc lạnh như sương tuyết, mặc dù muốn ngước lên nhìn, nhưng đôi mắt nàng để lộ ra vẻ sắc bén không có gì sánh kịp, tựa như đứng ở trên đỉnh núi cao nhìn xuống xem sâu kiến thế gian.
Dạ Kinh Đường cúi đầu trước khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, lúc đầu cảm thấy tư thế không ổn, nhưng cảm nhận được đối diện truyền đến sát khí băng lãnh, vẫn là thành thành thật thật không nhúc nhích, hơi có vẻ nghi hoặc:
"Thủy nhi cô nương, ngươi..."
Sang sảng~
Yêu đao ra khỏi vỏ.
Cổ tay Tuyền Cơ chân nhân lật nhẹ, bội đao từ bên hông Dạ Kinh Đường rút ra, nhấn trước ngực Dạ Kinh Đường, thanh âm lãnh đạm không có nửa phần tình cảm:
"Ta được phong chức 'Đế sư', có trách nghiệm bảo vệ hoàng tộc Đại Ngụy, Để đạo chích nhà ngươi lừa dối tiếp cận Tĩnh Vương là ta thất trách. Hôm nay ta liền thay triều đình tru sát cái nghịch tặc lớn mật này..."