Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 546 - Chương 546 - Tuyền Cơ Chân Nhân Buồn Sầu

Chương 546 - Tuyền Cơ Chân Nhân Buồn Sầu
Chương 546 - Tuyền Cơ Chân Nhân Buồn Sầu

Chương 546. Tuyền Cơ Chân Nhân Buồn Rầu

Trong đêm khuya thanh vắng, xa xa có tiếng nước chảy róc rách.’

Lạch cạch ~~

Tuyền Cơ chân nhân dừng chân lại ở bậc thang, nghiêng tai lắng nghe trong phòng truyền đến tiếng liếc mắt đưa tình, trên lông mày lộ ra một tia lo lắng.

Mới gặp Dạ Kinh Đường, nàng chỉ coi hắn là hạt giống tốt năm nay triều đình mới bồi dưỡng, nàng còn bày ra phong phạm của cao nhân trước mặt Dạ Kinh Đường, kết quả trải qua hai lần sự cố kia thiếu chút nàng đã để bản thân bị kéo vào. Sau đó nàng phát hiện được quan hệ của nhị đồ đệ và tên Dạ Kinh Đường này không tầm thường, bây giờ cũng đã đến mức hai bên thảo luận về nội y không chút ái ngại...

Tiếp đó gặp lại khuê mật của mình lại thấy nàng cũng có dây dưa với nam nhân này, đối phương vậy mà bỏ nhà theo trai, đã thành nhân tình của Dạ Kinh Đường, còn cùng giường chung gối...

Như vậy thì cũng thôi đi, vốn muốn đi tìm Dạ Kinh Đường hưng sư vấn tội, Dạ Kinh Đường vậy mà rút lệnh bài “như trẫm đích thân tới” ra để trấn áp nàng.

Ngọc Hổ có thể cho Dạ Kinh Đường tấm lệnh bài đó, nói rõ nàng đã xem hắn như tâm phúc tuyệt đố, không chừng đã vượt lên trước Ly Nhân, để Dạ Kinh Đường hầu hạ ngủ chung...

Tỷ muội một chồng cũng được, Lạc Ngưng tính ra vẫn là sư thúc của Ngọc Hổ, Ly Nhân, ba người cùng trên một chiếc giường, chẳng phải là hoàn toàn loạn bối phận, nàng cũng đã bị Dạ Kinh Đường nhìn thấy hết, còn cọ xát vào hắn nữa, về sau sẽ có nhiều điều xấu hổ...

Tuyền Cơ chân nhân vuốt vuốt trán, dù nàng tu hành nhiều năm tự nhận đã khám phá hết hồng trần thế tục, vẫn là bị cục diện này làm cho có chút đau đầu.

Cũng may Tuyền Cơ chân nhân thuở nhỏ lớn lên tại đạo môn, theo triết lý “Đạo pháp tự nhiên”, đối với thế sự nhìn rất thoáng, nếu không biết nên làm thế nào liền đem những việc phiền lòng ném sau lưng, chậm rãi đi tới căn phòng củaLạc Ngưng.

Tại trong ấn tượng của Tuyền Cơ chân nhân, Lạc Ngưng là cái cô nương rất đơn thuần ôn nhu, năm đó ở chung với nàng, còn một mực khuyên nàng chú ý ngôn từ cử chỉ, không nên tùy ý.

So sánh giữa hai người, nàng tựa hồ chính là nha đầu hoang dã lớn lên ở giang hồ, vô lễ vô pháp, việc gì cũng dám làm, mà Lạc Ngưng thì thuở nhỏ gia giáo nghiêm khắc là bậc thư hương tiểu thư, theo lẽ thường khi nàng trưởng thành nên là một thục nữ đoan trang mới đúng.

Kết quả thì hay rồi, nàng ở trên núi thanh tu đến nay, mặc dù uống rượu đánh nhau đùa giỡn cô nương, nhưng trên thực tế băng thanh ngọc khiết chưa hề động tư tình, lần trước ôm Dạ Kinh Đường cũng là lần đầu trong đời tiếp xúc thân mật với nam nhân.

Mà Lạc Ngưng ngược lại tính tình thổi rất lớn, trước vứt bỏ nàng mà đi, đi theo tài năng xuất chúng nhất giang hồ lúc đó là Tiết Bạch Cẩm, bây giờ lại vứt bỏ hắn mà đi với ngôi sao sáng nhất giang hồ hiện tại.

Tuyền Cơ chân nhân từng thấy Lạc Ngưng là muội muội đơn thuần, trơ mắt nhìn thấy khuê mật sa đọa đến mức này, cho dù nàng lãnh đạm hơn nữa, sao có thể không lo lắng trong lòng chứ.

Tuyền Cơ chân nhân, cẩn thận đứng trước cửa lắng nghe, phát hiện thanh âm chăn đệm rung động, vì vậy nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Trong phòng, Lạc Ngưng đang nhìn khăn trải giường bị nàng làm ướt, sắc mặt đã khôi phục lại.

Mặc dù bị khuê mật phát hiện hành vi ' Đổi tình nhân', nàng xấu hổ vô cùng, nhưng cũng đâu phải nàng vượt quá giới hạn, chỉ là có chút không thể giải thích rõ nguyên do thôi.

Tiểu tặc nói sự tình tạm thời đã xong, Thủy Thủy sẽ không tới tìm phiền phức, nàng tự nhiên là đem gợn sóng trong lòng đè ép xuống, đợi sau khi trở về nói rõ với Bạch Cẩm, lại cùng Thủy Thủy giải thích tất cả.

Phát hiện cửa mở ra, Lạc Ngưng liền ngồi dậy, đang muốn đi lên ôm lấy eo tiểu tặc rồi nói: 'Ngươi còn dám quay lại? Không sợ nữ vương gia nhìn thấy sao?', nhưng chợt nhìn thấy người đến là Tuyền Cơ chân nhân, nàng biểu cảm có chút cứng đờ:

"Thủy Thủy, tại sao ngươi lại tới?"

"Sắc trời muộn như vậy, ta trở về phòng đi ngủ. Làm sao? Năm đó ở phòng của ta lâu như vậy, hiện tại ta ở phòng của ngươi một hôm, ngươi liền chê?"

Lạc Ngưng tự nhiên không chê, đã nhiều năm không gặp, chỉ là lâu ngày gặp lại, lại đối phương bắt gian tại giường, có chút xấu hổ thôi.

Trước kia nàng vừa ra giang hồ đi khắp nơi tìm sư phụ học nghệ để báo thù, sống ở Ngọc Hư Sơn một thời gian dài, cùng Tuyền Cơ chân nhân thân thiết vô cùng, luận bàn võ nghệ, thậm chí vụng trộm chạy tới trên núi để tắm tiên, quan hệ có thể dùng hai từ ‘vô tư’ để hình dung.

Về sau bởi vì muốn báo thù, nàng gia nhập Bình Thiên Giáo, đành cùng Tuyền Cơ chân nhân mỗi người một ngả, kỳ thật trong lòng Lạc Ngưng vẫn luôn rất hổ thẹn.

Thấy Thủy Thủy tiến đến, lại không có ý hưng sư vấn tội, Lạc Ngưng thu lại dáng vẻ lạnh lùng ưu nhã, quay người tiếp tục dọn dẹp:

"Ta làm sao lại ghét bỏ, chỉ cần ngươi không chê là được..."

Ba ~

Nói còn chưa dứt lời, trong phòng liền vang lên một tiếng giòn vang co dãn cực tốt.

Tuyền Cơ chân nhân đi đến trước giường, đưa tay vỗ nhẹ lên vầng trăng xanh tròn, để nó mang theo từng cơn sóng gợn.

?!

Bình Luận (0)
Comment