Chương 547. Tâm Sự Với Chim Chim
Lạc Ngưng dừng lại hành động, quay đầu nhìn về phíaTuyền Cơ chân nhân:
"Ngươi làm cái gì đó?”
Tuyền Cơ chân nhân khẽ nhún vai:
"Nhiều năm không thấy, dáng người ngươi so với trước kia quả thật tốt hơn nhiều, ta kìm không được thử chút cảm giác thôi. Tiểu tử kia thật có phúc..."
Lạc Ngưng không còn lời nào để nói, tiếp tục sửa soạn ga giường:
"Đều đã nhiều năm như vậy, còn không biết sửa đổi tính tình một chút, coi chừng về sau bị tướng công của ngươi ghét bỏ.”
"Ta là người tu hành, không định lấy chồng."
Tuyền Cơ chân nhân đến chết cũng không đổi tính, đi đến trước mặt Lạc ngưng, để tay ở trên hai quả đồi bóp bóp nhéo nhéo.
Lạc Ngưng cũng không có biện pháp gì với khuê mật này, biết càng nói Thủy Thủy sẽ chỉ càng mạnh tay hơn, dứt khoát không phản ứng, chờ nàng chán rồi sẽ tự dừng lại.
Nhưng hai người vừa đùa giỡn không được bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến bước chân, tiếp theo cửa phòng đẩy ra.
Kẹt kẹt ~
Trong và ngoài căn phòng bỗng im bặt.
Dạ Kinh Đường vừa hầu hạ xong Ngây Ngốc, còn muốn trở về cùng Ngưng nhi tâm sự riêng với nhau, kết quả ngước mắt lên liền nhìn thấy hai nữ tử dáng người thon cao, một xanh một trắng, đứng cạnh nhau trước giường, hắn không khỏi choáng váng.
Chiều cao và thân hình của hai người đại khái tương đương nhau, nhưng Ngưng Nhi tính tình lạnh lùng hơn, khi không cười thì lạnh lùng băng lãnh, dung mạo xinh đẹp đến mức người ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà không dám đùa giỡn..
Tuyền Cơ chân nhân dung mạo thanh diễm, tràn đầy khí chất, giống như tiên trên núi không màng thế sự, nhưng khi nàng khẽ cong môi, lộ ra một chút tà khí yếm thế, khiến người ta kinh ngạc, cảm giác có sức hút mạnh mẽ, nàng là kiểu người đẹp không dễ đầu hàng.
Mặc dù khí chất không hoàn toàn giống nhau, nhưng hai người xác thực có tướng khuê mật, giống như hai tỷ muội...
"Thủy nhi cô nương, ngươi..."
"Gọi Lục tiền bối!"
Lạc Ngưng quay đầu, phát hiện Dạ Kinh Đường xưng hô thân mật như vậy, mở miệng uốn nắn một câu.
Tuyền Cơ chân nhân ôm eo Lạc Ngưng, tướng công người ta tới cũng không buông tay, còn nghiêng đầu ra hiệu về cái giường:
"Ta và Ngưng nhi chuẩn bị đi ngủ, ngươi muốn ngủ chung không?"
Dạ Kinh Đường cảm thấy đây không phải lời mời, nếu hắn dám vào phòng sợ rằng sẽ bị hai người này hợp sức đánh, liền lập tức lui lại đi ra ngoài:
"Lục tiên tử đừng nói giỡn. Các ngươi nghỉ ngơi trước, có việc gì nói một tiếng là được."
Kẹt kẹt ~
Cửa phòng lại lần nữa đóng lại.
Dạ Kinh Đường ở trước cửa nghiêng tai lắng nghe, không nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, liền nhẹ chân nhẹ tay đi sang bên cạnh, mở cửa phòng ra.
Căn phòng sát vách đã tắt đèn, nhưng Bùi Tương Quân chưa ngủ, vẫn dựa vào trên tường, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh Ngưng nhi hèn nhát bị Tuyền Cơ chân nhân dạy dỗ.
Phát hiện Dạ Kinh Đường tiến đến, Bùi Tương Quân hơi đỏ mặt, lặng lẽ phất tay, ra hiệu Dạ Kinh Đường ra ngoài. Mặc dù nàng chiều Dạ Kinh Đường những cũng không thể để Tuyền Cơ chân nhân và nữ vương gia ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh.
Dạ Kinh Đường tới chỉ là nhìn xem tình hình vết thương của Tam Nương, cũng không phải để cho Tam Nương bị thương mà cố ban thưởng hắn, thấy Tam Nương không có trở ngại gì, hắn nói khẽ:
"Đã sau nửa đêm, đi ngủ sớm một chút."
"Biết rồi, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi"
—— ——
Trời tối người yên, trong lối đi nhỏ tối om, trống rỗng.
Dạ Kinh Đường rời khỏi phòng Tam Nương, lẻ loi trơ trọi đứng ở giữa lối đi nhỏ, xung quanh mờ mịt, bỗng nhiên cảm nhận được cái gì gọi là 'Ba cái cô nương không có sữa ăn' .
Trong nhà trọ còn có phòng khác, nhưng Dạ Kinh Đường không buồn ngủ chút nào, nghĩ xong liền đi tới tiền sảnh, lấy hai chai rượu từ phía sau quầy, cầm dải thịt và hoa quả khô ra, nhảy lên nóc nhà quán trọ, rót rượu uống một mình.
Nguyên bản chim chim đang trốn thì phát hiện Dạ Kinh Đường đang ăn đồ ăn vặt không kìm được sự cám dỗ, chui ra khỏi mái hiên tối và đáp xuống bên cạnh Dạ Kinh Đường, dang rộng đôi cánh:
"Chít chít chít chít..."
Thoạt nhìn là đang phàn nàn việc tỷ tỷ không có lương tâm lừa nó.
Dạ Kinh Đường đương nhiên không có trách cứ chim chim, ngươi một miếng ta một miếng ăn đồ ăn vặt, cùng chim chim tán gẫu giống như hồi ở biên quan:
"Chít chít chít chít...”
"Một chọi năm thì có gì lợi hại đâu, lần sau cho ngươi kiến thức việc một đánh mười...”
"Chít chít?"
Mắt chim chim mờ mịt, ra hiệu: ai nói ngươi lợi hại? Chim chim đang bảo ngươi đút cho ta một miếng, đói chết chim chim!
Một người một chim chơi đùa một lát, phía dưới mái hiên bỗng nhiên truyền đến tiếng động.
Dạ Kinh Đường đưa mắt nhìn xuống, đã thấy Ngây Ngốc tắm rửa xong, mặc một bộ áo bào đen gấm Thủy Vân, từ phía dưới nhảy tới.
Bởi vì vừa rửa mặt xong, vả lại lát nữa sẽ đi ngủ nên Đông Phương Ly Nhân không buộc tóc mà thả tóc sau lưng. Dáng người cao gầy thon dài, mặc ngoại bào của nam tử lên người có chút rộng rãi không thể tránh được nhưng cũng coi như vừa vặn.
Nơi duy nhất có thể vừa vặn chính là phần ngực phồng ra.
Lúc di chuyển áo bào lắc lư như sóng nước, đầu rồng béo bởi vì mất đi áo mãng bào ôm chặt, nên giờ nó đang run rẩy...
"!"