Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 548 - Chương 548 - Giỏi Đạo Lý

Chương 548 - Giỏi Đạo Lý
Chương 548 - Giỏi Đạo Lý

Chương 548. Giỏi Đạo Lý

Dạ Kinh Đường mặc dù không nhìn thấy phong cảnh phía dưới áo bào đen nhưng cũng thể xác định Ngây Ngốc không có mặc cái yếm tình thú hắn đưa tới, nếu không nhìn sẽ không mềm mại như thế, gợn cũng sẽ không lớn như thế...

Đông Phương Ly Nhân vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực di chuyển trên nóc nhà, toàn thân trên dưới che rất chặt chẽ, cảm thấy không có gì không ổn, nhưng khi tìm thấy Dạ Kinh Đường đang ngậm miếng thịt khô trong miệng ánh mắt còn nhìn chằm chằm, ánh mắt nàng không khỏi lạnh xuống:

"Ngươi nhìn cái gì?"

"Ha ha..."

Dạ Kinh Đường nhìn thấy Ngây Ngốc đi tới mà không mặc áo trong, trong lòng có hơi bất ngờ, nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng có lý, dù sao Ngây Ngốc không mang theo thứ gì tới đây lại còn không chịu mặc yếm tình thú, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Hắn dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn trái nhìn phải, phát hiện nửa đêm xung quanh không có người ngoài, liền đem Chim Chim vẫn đang vùi đầu vào ăn ném ra xa, vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu cho nàng ngồi xuống:

"Sao điện hạ lại lên đây? Ban đêm không ngủ được sao?"

"Ngươi ngồi trên nóc phòng nói nhảm, sao bản vương có thể ngủ?"

Đông Phương Ly Nhân đi đến giữa nóc nhà không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh Dạ Kinh Đường, bày ra bộ dáng không giận tự uy, liếc nhìn tiểu trấn đèn đuốc thưa thớt:

"Đã nhậm chức làm quan, liền phải có giác ngộ của thuộc hạ. Nếu không phải ngươi làm việc gì đều dốc hết tâm huyết, nhiều lần lập công lớn, thì mấy lần đắc tội bản vương trước kia, bản vương đã ném ngươi vào ngục tối...”

Dạ Kinh Đường ngắm nhìn bộ dáng Ngây Ngốc hưng sư vấn tội, có chút buổn cười, cầm bầu rượu lên nói:

"Vậy ta tự phạt ba chén, bồi tội với điện hạ.”

Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường hoàn toàn không để tâm, ánh mắt có chút trầm xuống, nhưng nàng cũng không có cách ép Dạ Kinh Đường, ngẫm lại chỉ đành bỏ qua, lấy một cái bình rượu đặt trên nóc nhà lên, mở nắp ra đụng một cái vào bình rượu của Dạ Kinh Đường, rồi đưa lên miệng nhấp nhẹ, khẽ nhíu mày:

"Đây là rượu gì?”

"Thiêu dao tử mua ở chợ, một đồng một cân, điện hạ uống không quen cũng rất bình thường."

"Khó uống như vậy... Ngươi còn uống được?"

"Cái này đã coi là tốt rượu, trước kia ở Hồng Hà trân, nghĩa phụ ta uống đều là loại rượu mấy văn tiền một bình, ngoại trừ nóng ra thì không có mùi vị nào khác, tiết kiệm bạc dành hết cho ta đi học... "

"Kỳ thật có thể uống rượu, đã là ước muốn của nhiều người, rượu là tinh hoa của lương thực, nghe nói ủ một cân rượu phải cần ba cân lương thực, dân chúng tầm thường cơm còn không có để ăn no, chỉ có những ngày lễ ngày tết có mới có thể uống một chút...”

Đông Phương Ly Nhân đã xem qua rất nhiều ghi chép hồ sơ của dân nghèo. Nhưng từ nhỏ nàng đã lớn lên ở kinh thành căn bản không có đi xa nhà mấy lần, ra ngoài cũng là tiền hô hậu ủng, quan lại địa phương thậm chí còn dọn dẹp đường phố, trang trí phòng xá, xua đuổi ăn mày để đón tiếp nàng, nàng nào có cơ hội thấy được người dân nghèo khổ.

Nghe Dạ Kinh Đường kể ra việc sinh sống ở biên quan, Đông Phương Ly Nhân hơi nhíu mày, trầm ngâm nói:

"Lương Châu gió cát quá to, lại thiếu nước, từ xưa đến nay đều là nghèo khổ. Sau này ngươi mang bản vương tới đó thăm dò thực địa một chút, xem xem có thể mở sông lớn từ Thiên Lang Hồ hay không, chờ Thánh thượng thu phục Bắc Lương xong liền thực hiện đem nước dẫn tới Lương Châu..."

Dạ Kinh Đường thấy Ngây Ngốc mở miệng chính là loại công trình ngàn năm, ánh mắt có chút bất đắc dĩ:

"Loại sự tình này, vẫn nên giao cho công bộ đi làm. Về việc ta mang điện hạ đi biên quan ngắm nhìn thì ngược lại là không có vấn đề, Hồng Hà trấn mặc dù nghèo khổ một chút, nhưng dân chúng không có hung hãn như trong truyền thuyết, bình thường rất thái bình, ta từ nhỏ đến lớn cũng chỉ làm thịt vài mã phỉ cướp bóc giết người đốt nhà. Còn kinh thành ta mới đến hai tháng đã giết rất nhiều người..."

?

Đông Phương Ly Nhân cũng không biết nên đánh giá lời này như thế nào, một cái thiếu niên phẩm cách đoan chính, lớn lên mười bảy mười tám tuổi, trên tay đã nhiễm máu người, nếu nơi đó có thể được xưng tụng thái bình, chỉ sợ một khu bình thường đã được coi là thế ngoại đào viên.

Đông Phương Ly Nhân cầm bình rượu lên nhấp miệng, hiếu kì hỏi thăm:

"Dạ Kinh Đường, ngươi lần đầu giết người là khi nào?"

Dạ Kinh Đường đối mặt vấn đề này, có chút trầm mặc, lắc đầu nói:

"Tập võ là vì bảo vệ quốc gia, không phải lấy tính mạng người khác. Người nào cũng đều có phụ mẫu vợ con, cả đời chỉ sống một lần, giết người không phải chuyện tốt lành gì, nếu không phải loại người tội ác tày trời, thì nên giữ lại một con đường để cho hắn có cơ hội hối cải, như vậy mới xứng với chữ 'Hiệp'. Thảo luận vấn đề giết được bao nhiêu người, giết thế nào, không quá phù hợp."

Bình Luận (0)
Comment