Chương 551. Chuyện Xưa 2
Bùi Viễn Phong mang nước nóng, đổ vào chậu nước, dùng tay thử nhiệt độ của nước, sau đó mở lọ thuốc bằng ngọc ra, nhỏ vài giọt vào đó: “ Tiểu tử này hình như có vấn đề gì đó với cơ thể. Hắn không ngâm thuốc này thì sẽ luôn khóc, ta đã để thái y trong trấn xem qua, nhưng ông ta cũng không phân biệt được đây là loại thuốc gì, cũng không biết có thể sống được bao lâu. ”
Dương Triều cầm bát sữa đút vào miệng đứa bé: “Ta cảm thấy đứa bé này rất khỏe, nhất định là thuốc bồi bổ cơ thể, thoải mái thì mới không khóc.”
Sau khi Bùi Viễn Phong cho ăn xong, hắn bế đứa bé lên cho vào nước ấm.
Dương Triều đứng ở trước mặt nhìn đứa nhỏ không có khóc cũng không quấy, chỉ nhìn chung quanh, cười nói: "Đứa bé này thoạt nhìn thông minh, trông cũng lớn rồi. Không thấy ba mẹ đến tìm, sợ là phải giữ lại nuôi dưỡng, chúng ta có phải nên đặt tên cho nó không?”
"Phải lấy một cái, gọi là gì bây giờ?"
"Ừm... Lấy họ Dương của ta thì sao, ta họ Dương, tên ta... Quá khứ đã qua, từ nay về sau ta lại gọi là Dương, bắt đầu lại..."
“Ô oa ——”
“Hắc? Còn không thích sao? Vậy ngươi muốn gọi là gì hả Dương đại điểu?”
"Tiếng khóc lớn đến nỗi buổi tối ồn ào không cho người ta ngủ, nên gọi là Kinh Đường."
Bùi Viễn Phong đảo mắt nhìn về phương bắc xa xôi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Dạ Kinh Đường."
"Tên Dạ Kinh Đường này cũng không tồi đâu"
Bốn năm sau, cuối năm.
Trong tiêu cục ở thị trấn sông hồng, bởi vì có thêm một đứa nhỏ thông minh, bầu không khí ban đầu vốn nặng nề cũng trở nên sôi động hơn rất nhiều.
Nuôi con là một công việc tinh tế và cũng tốn kém, vì lý do này, bùi viễn phong vốn thích đi du lịch quanh năm, đã ổn định cuộc sống và dồn hết tâm tư vào công việc của tiêu cục, lại mời chào thêm được bảy tám tiêu sư
Cuối năm mới, hơn chục người tụ tập trong tiêu cục để ăn cơm tất niên, Lâm tẩu ở nhà bên cạnh đang nấu ăn trong bếp, vừa nấu vừa cõng đứa con trai sáu tuổi trên lưng tên Tiểu Lục Tử, mà người với vừa bốn tuổi gọi là -Thiếu gia lại đứng phía sau, trên tay cầm một cây kẹo hồ lô, trêu chọc cậu bé béo trên lưng Lâm phu nhân.
"Đường Đường, bên ngoài đang đốt pháo, ngươi không đi ra ngoài xem một chút sao?"
"Trẻ con mới đốt pháo"
"Ha ha đứa bé mới có từng này mà cũng có thể nói chuyện như người lớn..."
So với việc làm từng bước mới đến chức tiêu cục chính thức, bùi viễn phòng vốn đã là ông chủ, chỉ vì dồn hết tâm sức cho đứa con nuôi, từ bỏ những gì mình muốn,cho nên ngày càng chán nản, tinh thần sa sút.
Bữa tối giao thừa chưa kết thúc, Pei Yuanfeng một mình trở lại sân sau, ngồi một mình dưới mái hiên, sững sờ nhìn thanh kiếm nhẫn xích long nằm trên đầu gối, sau một lúc im lặng, cơn say ập đến khiến anh ngã xuống vào một giấc ngủ sâu.
Cơm tất niên chưa kết thúc, Bùi viễn phong đã một mình về tới hậu viện, lẻ loi ngồi ở dưới mái hiên, nhìn hoành phóng và li long hoàn thủ đao đến phát ngốc; trầm mặc một lát, men say đánh úp lại khiến hắn chìm vào giấc ngủ.
Vào lúc nửa đêm, khi tất cả tiêu sư giải tán, toàn bộ tiêu cục trở nên yên tĩnh, có một tiếng 'sột soạt' nhẹ vang lên, đánh thức bùi viễn phong đang ngủ say.
Mở mắt ra nhìn xung quanh, những chiếc đèn lồng dưới mái hiên tỏa ra chút ánh sáng nhàn nhạt.
Một tiểu tử tràn đầy khí chất, bước lên một chiếc ghế dài, cầm một chiếc áo khoác da cừu khoác lên người hắn.
Khi thấy hắn tỉnh dậy, còn nói với giọng trẻ con: " lên giường ngủ, lỡ nhiễm lạnh thì phải làm sao”.
Bùi viễn phong chớp mắt, trước đây chưa bao giờ cảm nhận được 'lòng tốt của cha', nhưng bây giờ hắn đã hiểu được 'lòng hiếu thảo của con' là gì.
Trầm mặc một lát, hắn nhếch miệng cười, giơ tay xoa đầu tiểu bảo bối: "Kinh Đường, ngươi muốn làm cao thủ sao?"
"Đánh giết không tốt, có nhà ở cửa trấn, con trai bọn họ bởi vì đánh nhau mà bị đâm chết…"
"Luyện võ là để bảo vệ đất nước, không phải để giết chóc. Thà có một con dao trong tay còn hơn là không thể giữ được nhà. Ta là người từng trải. Ngươi phải nhớ kĩ điều này."
"Ồ……"
"Hơn nữa, thời buổi này, những nam nhân không có quyền lực, tay trói gà không chặt sẽ phải nhẫn nhịn rất nhiều"
"Không luyện võ công, dung mạo đẹp đẽ như vậy, lớn lên sẽ bị nữ nhân bên ngoài trấn cướp lấy, toàn bộ bọn họ có cánh tay còn thô hơn đùi của ngươi ..."
"A, ngươi còn biết ghét bỏ sao,thích mỹ nữ sao? Trấn Hồng Hà không có mỹ nữ, mỹ nữ xinh đẹp nhất thiên hạ đều ở kinh thành, từ nhỏ đã không lo cơm ăn áo mặc. Bọn họ đều có mông to để đẻ, vú to và nhiều sữa…”
“Kinh thành ở nơi nào?”
“Ở phía đông nam, qua Thanh Giang là đến. Thế nào? Có muốn tập võ không, ta dạy cho ngươi kiếm pháp.”
“Ân…… Được.”
“Hừ! Tập võ không phải trò đùa, đi đứng tấn một canh giờ đi!”
“ Hả?”
Đảo mắt lại qua bốn năm.
Đang là đầu hạ, ở Tây Bắc trên sa mạc trấn Hồng Hà, đất đai màu vàng sậm, không có nhiều cây xanh, cũng không thấy nhiều người đi đường.
Bên con sông nhỏ bên ngoài thị trấn, Dạ Kinh Đường bị đánh ba lần một ngày trong bốn năm, đứng một mình trên bãi đá sâu đến đầu gối, dùng búa tạ đập vỡ những viên đá trong dòng sông nhỏ, lật chúng lại, nhặt những con cá nhỏ bằng ngón tay dài từ dưới những tảng đá đó lên.