Chương 552. Dạ Kinh Đường
Trên bãi đá cách đó không xa, mấy thị nữ đang giặt quần áo, tùy ý nói chuyện phiếm: "Nghe tướng công của ta nói, hoàng thượng bây giờ là nữ nhân, mấy ngày trước nàng vừa mới nhậm chức..."
"Nữ nhân cũng có thể làm hoàng đế?"
"Tại sao nữ nhân lại không thể? nhìn gia đình trong xưởng dầu đi. Người phụ nữ hung dữ như vậy, nửa con phố đều mắng chửi. Người đàn ông gầy như gà, chẳng phải có nghĩa là người phụ nữ kia là đương gia à."
Bên bờ sông có một chiếc sọt tre nhỏ, bên trong có chút cỏ khô, một con chim xấu xí phủ đầy lông xám đang lười biếng nằm trong sọt tre, nhìn từ xa trông giống như một quả cầu gai, đang háo hức nhìn Dạ Kinh Đường. trong tay cầm cỏ đuôi chó xiên cá nhỏ: "Kỉ kỉ..."
“Cả ngày chỉ biết kỉ, béo mập lên cân thì coi chừng có người trộm mất hầm ngươi để ăn tết đó”.
"Cô..."
"Hắc?"
Dạ Kinh Đường phát hiện con chim con mà mình nhặt được còn biết đáp lại, quay đầu lại, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Còn chưa kịp hiểu tại sao, từ xa đã có tiếng móng ngựa vang lên: đề đát, đề đát, Dạ Kinh Đường ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy một con ngựa từ xa chạy tới, hướng về phía bắc, ngựa rất oai phong và dũng mãnh,rất khác với những con ngựa bình thường trong tiêu cục.
Trấn Hồng Hà nằm ở khu vực biên giới hoang vắng, ngày thường rất ít người ngoài, nhìn thấy cảnh này, Dạ Kinh Đường ôm chim nhỏ chạy nhanh đến khu đất nhỏ bên cạnh đường để nhìn.
Bóng dáng phóng nhanh kia hình như đã đi rất lâu rồi, nhưng cũng không mệt mỏi, trên người mặc một bộ quần áo trắng kết hợp với đen đầy sạch sẽ, trên đầu đội một chiếc mũ có rèm che mặt, có vẻ là một nữ nhân có gia cảnh khá giả, so sánh với thị trấn hoang sơ này trông có vẻ lạc lõng.
Nữ tử áo trắng phi nước đại mà đến, lúc nàng sắp đi ngang qua, con ngựa chậm rãi dừng lại, nữ tử áo trắng nhìn chung quanh, sau đó nhìn hắn: "Đứa bé kia, hồ Thiên Lãng ở đâu? Cách đây bao xa?"
Giọng nói rất nhẹ nhàng, có cảm giác xuất trần hậu thế.
Dạ Kinh Đường nhìn xong cũng không chạy xuống mà chỉ về phía xa: “Đi lên phía trước ,ở ngã ba đường cách đây hai mươi dặm rồi rẽ phải, sau khi ra khỏi hải quan thì đi về phía đông bắc, cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm, chưa đi qua bao giờ. Nơi đó là quan ngoại, người bình thường không được ra vào được, ngươi tới đó làm gì?"
“Nói chuyện rất có trật tự…… Đi tìm một loại thảo dược. Cảm ơn.”
Nữ tử áo trắng lấy ra một thỏi bạc, ném vào túi cho Dạ Kinh Đường, sau đó cưỡi ngựa phi nước đại về phía trước.
Dạ Kinh Đường cầm con chim nhỏ đang lợi dụng lúc mọi người không để ý cướp con cá nhỏ qua, nhìn bóng lưng người phụ nữ mặc đồ trắng đang đi xa, có chút khó hiểu, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì chân đã bị gõ bởi chuôi kiếm.
“Tê ——”
Bùi Viễn Phong lúc nào đó xuất hiện từ phía sau, sắc mặt vô cùng khó coi, nghiêm khắc khiển trách: "Thế giới này không yên ổn, nếu gặp người lạ không rõ lai lịch, nhớ đừng tùy tiện đánh giá hay tiếp xúc với họ. Nếu gặp phải người tàn nhẫn vô tình, chỉ cần tiện tay phi tiêu một cái ngươi sẽ chết."
“Đó là nữ nhân……”
"Một nữ nhân trong sạch, một thân một mình nơi biên ải, há có thể không có thực lực sao? Trong giang hồ, loại người này, so với đám thổ phỉ đầy rẫy trong giang hồ kia còn đáng sợ hơn nhiều..."
Dạ Kinh Đường cảm thấy cũng có lý, nghiêm túc nhớ kĩ những lời này lại hỏi: "Người phụ nữ kia là ai?"
"Nhìn dáng vẻ của nàng, hẳn là người của núi Ngọc Hư."
"Núi Ngọc Hư ... đó có phải là Đạo quan rất lợi hại không?"
"Cũng biết nhiều nhỉ.sao? Ngươi muốn cưới một người như vậy sao?"
"Ta chỉ tò mò hỏi chút thôi…"
"Hiểu con nhất là cha, tâm tư của ngươi ta còn không rõ? Nữ nhân như vậy không có bản lĩnh tông sư trong người, căn bản không có cơ hội cưới về nhà, ngươi cũng đừng suy nghĩ. Chờ ngươi lớn lên, luyện thành tông sư, người ta đã sớm gả chồng……”
"Hiện tại ta ở trấn Hồng Hà dưới mười lăm tuổi đã đánh bại hết tất cả trở thành cao thủ vô địch cao thủ rồi, như thế vẫn chưa thể coi là cao thủ sao?"
"Ngươi còn kém xa, cao thủ đều là nhân vật thần thánh, ngươi nếu chăm chỉ học tập, không quá tham vọng, đoán chừng ngươi có thể bước vào ngưỡng cửa tông sư lúc ba mươi tuổi nếu cứ như bây giờ suốt ngày câu cá, dắt chim đi dạo, thì cứ chờ đám nữ nhân ngoài trấn bắt về làm áp trại phu nhân đi..."
Mười năm sau
Trong tiêu cục của trấn nhỏ ở biên quan,ở bốn chiếc bàn lớn, hơn chục tiêu sư ngồi trên bàn uống rượu nói chuyện vui vẻ, người cầm đầu là một thanh niên cao lớn, mặc đồ đen, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú.
Con chim lớn lông trắng muốt đứng trên ghế đẩu, háo hức trông mong nhìn rượu thịt trên bàn.
Dương Triều, tiêu sư đầu bạc, ngồi bên cạnh một người, tay cầm ly rượu, nhẹ nhàng nói: "Sau khi làm ăn với Bắc Lương, cuộc sống quả thực thoải mái hơn rất nhiều, công việc làm ăn của tiêu cục đã tăng lên gấp mấy lần so với trước đây. Vị nữ đế này xem ra cũng có chút bản lĩnh nếu như không có Hồng Sơn giúp, mã bang của ta đã không được như vậy, hzz cuộc sống thật sự rất thoải mái…"