Chương 553. Muốn Đi Bắc Lương
"Thị trấn Hồng Hà dù sao cũng là một nơi nhỏ, khu vực xung quanh thậm chí không có huyện lệnh, triều đình hoàn toàn không quản đến, người muốn chạy đi lĩnh tiền thưởng cũng phải phi ngựa hàng trăm dặm, muốn bình an vô sự, nhất định phải đi tới Trung Nguyên."
"Với năng lực của chủ nhân, đi tới đâu cũng có thể thành danh, năm xưa Thiếu Đông gia còn nhỏ, vứt bỏ sản nghiệp của tiêu cục, mang Thiếu Đông gia đi ra bên ngoài bôn ba,quá mạo hiểm. Bây giờ chủ nhân cũng đã lớn tuổi, trên người mang theo vết thương cũ, suốt ngày uống rượu, đoán chừng chạy không nổi…"
"Ta đã mười tám tuổi, võ công hơn cha, có tư cách gánh vác gia nghiệp, sau này ta sẽ khuyên người, nếu không được, ta sẽ đi trước đến Trung Nguyên xem một chút, sau khi đặt được nền móng, ta sẽ dẫn cha ta lên hưởng phúc…”
"Thiếu gia muốn cưới nữ nhân bên ngoài đúng không?"
"Aizzzz……"
"Thiếu Đông gia đẹp trai như vậy, mới mười tám tuổi, khiến cho các đại nữ tử trong trấn thèm đến phát khóc, tắm rửa mà còn phải lo lắng đề phòng, cũng không dễ dàng ... "
Trò chuyện hồi lâu, Dạ Kinh Đường rời bàn trước đi ra sân sau.
Trong hậu viện chỉ có hai người ở, để đầy khóa đá, cọc gỗ và các binh khí khác, vì mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện nên không bị tuyết phủ.
Dưới mái hiên của ngôi nhà cũ có một chiếc ghế, Bùi Viễn Phong tóc hoa râm giống như mười lăm năm trước, dựa vào chiếc ghế để tỉnh rượu với một thanh kiếm dài đặt trên đầu gối.
Điều khác biệt so với trước là trông hắn hơi luộm thuộm, để râu quai nón và trên mặt có nhiều nếp nhăn hơn.
Dạ Kinh Đường thầm thở dài, lấy một cái chăn trong phòng đắp lên ngực Bùi Viễn Phong.
Sột sột soạt soạt ~
Có một chút âm thanh nhỏ truyền đến, Bùi Viễn Phong mở đôi mắt già lờ mờ vì say, nhìn đứa bé đã không cần đứng trên ghế đẩu, thậm chí còn phải cúi xuống đắt chăn cho mình, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của hắn như thể đã qua mấy đời.
"Vào nhà ngủ đi, ở đây dễ bị cảm lạnh."
“đã quen……”
Bùi Viễn Phong ngồi thẳng lên một chút, chỉ vào chiếc ghế dài bên cạnh: "Lại là Tết Nguyên Đán, cuộ sống trôi qua cũng thật nhanh... cả đời dường như chỉ trong nháy mắt đã qua."
"Tết nhất rồi nên nói điều gì đó tốt lành thù hơn.Ta nghe nói cao thủ trong giang hồ thường có thể sống đến hơn một trăm tuổi, năm mươi tuổi được coi là thời kỳ sung mãn nhất."
Dạ Kinh Đường ngồi xuống trước mặt hắn,nhìn bầu trời đêm đầy trăng sao: “Bây giờ ta đã lớn rồi, người không cần lo lắng về chuyện trong tiêu cục nữa, chúng ta ra ngoài du ngoạn được không? Người đã vất vả cả đời, nên hưởng phúc rồi”.
Bùi Viễn Phong chậm rãi lắc đầu, dù sao trước hai mươi tuổi hắn cũng đã thưởng ngoạn xong hết rồi,giờ tuổi già chỉ là để chuộc lỗi cho tuổi trẻ bồng bột liều lĩnh mà thôi.
Nhìn thấy Dạ Kinh Đường đã trưởng thành, Bùi Viễn Phong suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta già rồi lười chạy, ngươi nhất định phải ra ngoài mạo hiểm, nếu không sẽ uổng phí cả đời. Tương lai ngươi định đi đâu? Cưới vợ ở kinh thành sao?"
Dạ Kinh Đường lắc đầu: “Người trong giang hồ, sống dưới chân thiên tử cũng không phải là chuyện vui.”
"Ta nghe nói Trạch Châu có rất nhiều kiếm sĩ, ta từ nhỏ đã luyện kiếm, ta nghĩ ở đó có thể gặp được nhiều bằng hữu cùng chí hướng."
"haha……”
Bùi Viễn Phong cũng không ngạc nhiên với lời nói này, điểm dừng chân đầu tiên của những kiếm sĩ trẻ tuổi đều là Quân Sơn đài.
Đó là đao khách khởi điểm, cũng là sở hữu đao khách truy tìm cả đời chung điểm.
"Đừng vội đi đến Quân Sơn đài, tốt hơn hết nên ra ngoài nhìn cuộc sống thế gian trước. Đúng rồi, đừng chạy đến Bắc Lương ."
"Hả tại sao?"
"Đây là quy luật của giang hồ. Đại Ngụy là cố hương của giang hồ. Khi không còn nơi nào để đi, mới có thể đến Bắc Lương làm một đứa con hoang đàng không nhà để về và tìm cách bắt đầu lại. Hiện giờ qua đấy lang bạt chính là chặt đứt đường lui sau này."
"Nga... ta cũng không định đi Bắc Lương, ta còn muốn đi thăm Trung Nguyên."
"Khi nào ngươi đi đến đó?"
"Sơ tam phải đưa Tiêu Tranh đi đến Đất Bồi. Chắc là tháng ba sẽ trở về, đến lúc đó rồi nói sau. Người cũng nên ra ngoài đi dạo chút đi, ở đây uống rượu giải sầu cũng chẳng vui gì cả..."
“Ha hả……”
Bùi Viễn Phong lắc đầu cười cười, cũng không nhiều lời, chỉ cầm bình rượu trên ghế lên, rót cho Dạ Kinh Đường một bát rượu: “Không biết ngươi sinh ra lúc nào, cứ qua một năm lại lớn thêm một tuổi. Sau ngày hôm nay, ngươi sẽ mười tám tuổi, sau này ngươi phải đi con đường của chính mình, đi ra ngoài đừng làm ta mất mặt."
"Đó là đương nhiên."
Cầm bát rượu, Dạ Kinh Đường chạm vào bát của Bùi Viễn Phong: "Tết nhất có phải nên nói mấy câu tốt lành không?"
"Ừm... Vạn vật đón xuân mới, đêm nay cũng là kết thúc năm cũ, sang năm mới ta cầu cho tiểu tử ngươi kiếm được vài cô vợ xinh đẹp."
Dạ Kinh Đường nở nụ cười, cân nhắc một chút, mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Năm mới vui vẻ!”
Bùi Viễn phong cười ha ha hai tiếng, cầm bát rượu lên uống cạn, sau đó dựa vào ghế, nhìn pháo hoa bắn trong trấn, một lúc sau lại nhìn Dạ Kinh Đường, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ sâu sắc, nhưng cũng không hối hận.
Suy cho cùng, giang hồ cũng có lúc từ biệt cái cũ mở ra cái mới, dù chưa làm được gì nhưng kiếm khách trên giang hồ vẫn nên đi con đường cần đi, đến ngày con trai trưởng thành, cũng coi như hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đoạn đường tiếp theo xin nhường cho người mới, không có gì để tiếc nuối cả. …