Chương 554. Điện Hạ Đừng Hiểu lầm
Tí tách~~
Ở phía đông hiện lên một màu trắng xóa, năm Tuyên Hồng thứ mười, cơn mưa phùn chuyển giao cuối hè sang thu, đang lặng lẽ rơi trên mái nhà.
Dạ Kinh Đường mở cây dù làm bằng giấy dầu, che trên đỉnh đầu, ôm Chim Chim lông xù đang nằm cuộn tròn vào trong ngực, một người một chim ngủ ngon lành.
Đêm qua cùng uống rượu, tập võ và tâm sự với Bổn Bổn ở trên mái nhà.
Hắn kể về cuộc sống hằng ngày của hắn ở trấn Hồng Hà, từ chuyện một ngày tập võ ba lần, đến chuyện một mình ra ngoài bắt chim câu cá, rồi trốn tránh các cô nương như hổ như sói ở khắp nơi rồi đến chuyện cuối năm sẽ bước vào tuổi mười tám.
Chuyện sau này hắn cũng không kể tiếp, lúc đó từ ngày mồng ba tháng giêng âm lịch hắn đã rời đi trấn Hồng Hà, đi xong chuyến tiêu đó, khi về đến nhà, chờ ở trong nhà không phải người cha nuôi đã nuôi nấng hắn từ nhỏ đến lớn, mà là một phong thư và một cây đao cũ.
Đông Phương Ly Nhân cũng kể về những chuyện khi mình còn nhỏ.
Lúc hai chị em còn chưa biết gì, đã được mẹ dẫn đi nhìn ngắm đường phố Ngô Đồng về đêm.
Lúc học chữ, nàng học rất nhanh, còn tỷ tỷ bởi vì viết chữ không đẹp, nên hay bị phụ hoàng bắt phạt chép sách.
Lúc tập võ để khỏe mạnh thì tỷ tỷ cưỡi ngựa rất giỏi, còn nàng chân tay vụng về, ngày nào cũng bị phụ hoàng phạt đứng tấn.
Hai chị em một người giỏi văn, một người giỏi võ, như là những hạt giống đã được gieo xuống từ lúc đó, dù sao tính tình hai chị em là những người mạnh mẽ, nên không hiểu biết cái gì thì sẽ học hỏi, mà những cái đã biết thường không được hai chị em coi trọng.
Đông Phương Ly Nhân cũng không kể tiếp lúc mình đã lớn lên thêm một chút.
Phụ hoàng và mẫu hậu qua đời, anh trai coi hai chị em như là kẻ thù, chị của nàng ép vua thoái vị cướp lấy ngai vàng, thanh lý triều đình, chị và nàng giống nhau, không bao giờ muốn nhắc lại những chuyện cũ đã qua.
Hai người tâm sự, cuối cùng không biết từ lúc nào đã uống cạn bầu rượu.
Đông Phương Ly Nhân vừa buồn ngủ vừa say rượu, mơ mơ màng màng dựa vào vai Dạ Kinh Đường, trong lòng cảm thấy rất an toàn, đôi mắt từ từ nhắm lại.
Bởi vì dựa vào ngủ nên cũng không được thoải mái, được một lúc, Dạ Kinh Đường bế Đông Phương Ly Nhân lên, ôm nàng vào trong ngực của hắn.
Lúc này, khuôn mặt Đông Phương Ly Nhân áp vào tay phải của Dạ Kinh Đường, thân trên dựa vào ngực, con rồng đầu mập phồng lên được xếp chồng lên nhau dưới tác dụng của trọng lực, xuyên qua lớp vải đen, hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm nó nóng và đầy, và hắn có thể lờ mờ nhìn thấy sự không đồng đều ở phần trên của váy ... ……
Đêm qua trời tối chỉ có ánh trăng, Dạ Kinh Đường không có nhìn thấy chỗ đặc biệt, lúc này sắc trời dần dần sáng lên, mới phát hiện Bổn Bổn giống như chỉ mặc một cái áo choàng.
Dạ Kinh Đường cúi xuống nhìn một cái, nghĩ trong đầu vỗ lễ không nên nhìn, rồi đưa ánh mắt nhìn xa xôi về hướng tây bắc, tiếp tục nghĩ về quá khứ.
Ngồi được một lúc, Dạ Kinh Đường nhìn thấy mắt cá chân và giày của Bổn Bổn bị cơn mưa phùn làm bẩn, bèn luồn tay qua chân Bổn Bổn, nhẹ nhàng bế nàng lên, ngồi ôm vào lồng ngực.
Nhưng cơ thể vừa cử động, lông mi của Đông Phương Ly Nhân khẽ động đậy, sau đó ngây người mở mắt ra, thì khuôn mặt anh tuấn của hắn lọt ngay vào mắt nàng.?!
“Thức dậy rồi sao? Trời mưa, ta…… Tê ——”
Đông Phương Ly Nhân tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong ngực hắn, ngay lập tức giơ tay rút đao ở bên hông Dạ Kinh Đường ra, thì bị Dạ Kinh Đường giữ lại, nên nàng véo ngay vào eo của Dạ Kinh Đường: “Ngươi đã làm cái gì bổn vương?”
Dạ Kinh Đường xua tay bảo: “Ta không có làm cái gì, điện hạ uống say, sợ mưa làm ướt giày nên mới che kín cho người.”
Đông Phương Ly Nhân suy nghĩ một chút, mới nhớ lại tối hôm qua mình uống rượu, sau đó say khướt, tỉnh lại còn thấy đau đầu, cái loại rượu dỏm này……
Đông Phương Ly Nhân cúi đầu nhìn xuống, sau khi thấy quần áo mình không bị cởi ra, mới giảm bớt nghi ngờ nhưng trên mặt hiện lên vẻ hung dữ: “ Tối qua bản vương say, vì sao ngươi không đưa bản vương về phòng? Lại còn dám ôm ta ngủ trên mái nhà.”
Dạ Kinh Đường nghiêm túc nói: “Điện hạ đừng hiểu lầm, đêm qua là ngươi chủ động dựa vào vai của ta, ta nói đưa ngươi đi xuống, ngươi đánh ta, còn nói ' bổn vương dựa ngươi một chút thì có làm sao?”
“,Ta cũng không dám quấy rầy ngươi……”
?
Có sao?
Đông Phương Ly Nhân đôi mắt chớp chớp, mặc dù không nhớ rõ, nhưng nàng biết bản thân nàng uống quá nhiều rượu nên mới xảy ra chuyện như thế này, cũng không có gì là lạ……
“Bổn vương uống say, ngươi còn nghe lời của bổn vương sao?”
Đông Phương Ly Nhân đẩy cánh tay hắn ra, đứng dậy thoát khỏi ngực của hắn , vỗ vỗ vào áo choàng: “Xem ngươi vẫn không làm gì quá đáng, nên tha cho ngươi lần này, nhưng sẽ không có lần sau đâu.”