Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 555 - Chương 555 - Cừu Thiên Hợp Lên Quân Sơn Đài??

Chương 555 - Cừu Thiên Hợp Lên Quân Sơn Đài??
Chương 555 - Cừu Thiên Hợp Lên Quân Sơn Đài??

Chương 555. Cừu Thiên Hợp Lên Quân Sơn Đài??

Dạ Kinh Đường đã nghe đến quen, nên cũng không nói nhiều, ôm Chim Chim đang ngủ như heo lên, mở ô đưa cho Đông Phương Ly Nhân đi xuống lầu ở trấn Hoàng Tuyền.

Trong quán rượu lâu năm, bà chủ vẫn đang lau dọn bàn ghế bên cửa sổ, trên đường phố thỉnh thoảng có vài ba tên đao khách lướt ngang qua, đi về hướng bến đò Vân Mộng Trạch , dọc đường nói chuyện thiên hạ với nhau: “Nghe nói Ô Vương đã bị bắt……”

“Trời Ô Châu sắp thay đổi, trước kia hắn không phải là người giữ thể diện, bây giờ Quan Ngọc Giáp vừa chết, hai ba nhà giàu cũng đã sụp đổ, không biết chừng sau này sẽ thành đếm ngược trong danh sách mười hai châu lý……”

“Đây là chuyện tốt, bây giờ ở Ô Châu như rắn mất đầu, chúng ta nếu như đến đó phát triển”

“Ngươi thôi đi, ngay cả Hoàng Tuyền trấn cũng không đoạt được ba người đứng đầu, còn nghĩ đến làm người đứng đầu Ô Châu.”

“Ngươi vậy là xem thường ta rồi, ta luyện đao mười năm, cũng không dám nhận là ba cao thủ đứng đầu Vân Mộng Trạch, Hoàng Tuyền trấn cũng chỉ tám trăm một ngàn dân, nếu không phải nằm trong ba người đứng đầu, ta luyện đao bao năm nay không lẽ là vô ích sao……”

Dưới mái hiên của quán rượu, Hiên Viên Thiên Cương ngồi ở bậc thang, trước mặt để một cái chậu lớn, đang dùng một con dao nhỏ cạo vảy cá.

Cừu Thiên Hợp đang ngồi giúp đỡ bên cạnh, nghe thấy mấy cái người trẻ tuổi nói chuyện, lại cười nói: “Thằng nhóc này mặt mũi sáng sủa, nói không chừng nằm trong ba người mạnh nhất trấn Hoàng Tuyền cũng không có vấn đề gì.”

Hiên Viên Thiên Cương cúi đầu không nhìn, bình tĩnh nói: “ Lão Kha ở quán hoành thánh phía trước, vài chục năm trước đánh nhau với Liễu Thiên Sanh, bị thương ở vai trái. Đầu trấn có cụ bà mở một cửa hàng bán vải, trước kia giang hồ đặt biệt hiệu là ' Hồng Thêu Đao ', lúc trước danh tiếng cũng không nhỏ”.

Cừu Thiên Hợp đưa mắt nhìn ông lão đang nấu hoành thánh ở phía đằng xa, sau đó nhìn quanh trấn nhỏ, nhíu mày nói: “Có nhiều tiền bối ẩn dật tại nơi này vậy sao ?”

“Từ bến tàu đi ra ngoài, chính là Vân Mộng Trạch rộng ngàn dặm, giang hồ đao khách rời núi mang theo trong lòng những hoài bão lớn, trạm nghỉ chân đầu tiên hầu hết là ở nơi này. Sau khi vượt qua những thăng trầm để theo đuổi những ước mơ lớn của mình, cuối cùng những người còn sống, nếu không trở về quê hương, thì họ chọn một cuộc sống ẩn dật ở nơi bắt đầu của những ước mơ này, đây gọi là có trước có sau. Ngươi nghĩ rằng tên gọi “ Hoàng Tuyền Trấn” là tình cờ mà có được hay sao?”

Cừu Thiên Hợp trầm tư, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy như thế nào ta mới có thể ở lại trấn này?”

“Nói về võ nghệ, ngươi nằm trong ba người đứng đầu không thành vấn đề; nói về vai vế trên giang hồ, tất cả những người lớn tuổi hơn so với ngươi, chỉ cần mở miệng gọi chú bác và cô dì là được rồi, biết đâu người ta thấy vui, còn có thể dạy cho ngươi một hai chiêu đao pháp.”

Cừu Thiên Hợp không đồng ý với những lời này: “Ta ở kinh thành, dùng liên tiếp mười hai đao mới bị Tào Thiên Tuế đánh ngã, xem như cũng đã là đánh với bát trạng nguyên, trên giang hồ cũng có chút tiếng tăm. Làm sao ngươi có thể so sánh ta như một đứa trẻ con mới vừa bước chân ra giang hồ?.”

“Ngươi đi khắp nơi trong giang hồ, mà lại như một đứa con nít chưa từng trải sự đời; chờ một ngày ngươi hiểu rõ tất cả, sẽ cảm thấy rằng luyện đao không thú vị bằng đi tán gái, đến lúc đó ngươi có thể tự cho mình là già, tâm tính đủ chín chắn, con đường võ nghệ của ngươi sẽ có thể tiến thêm một bước.”

“Ta vẫn luôn nghĩ tán tỉnh các cô nương thú vị hơn so với luyện đao. Ngươi có biết Mạnh tỷ tỷ trước đây ta theo đuổi không? Đã từng là một bông hoa của Lục Phiến Môn, bây giờ cũng gọi ta là Thiên Hợp, thật là thân thiết, gần gũi……”

“Ồ?”

Bà chủ quán rượu thấy hai người càng nói càng quá đáng, có lẽ là sợ Cừu Thiên Hợp dạy hư chồng mình nên ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở:

“Khụ khụ ——”

Cừu Thiên Hợp thấy vậy thu lại vẻ mặt tươi cười, thân hình ngồi thẳng dậy, trở lại vẻ mặt già đời thành thục, nhìn ra ven hồ ở phía xa: “Ai, xem ra đây đúng là nơi tốt để dưỡng già. Lần này đi Quân Sơn Đài, nếu có thể thắng sẽ hoàn thành được giấc mơ nổi tiếng trên giang hồ, không thắng, sợ rằng sau này cũng không đến lượt ta tranh đoạt chức đao chủ. Sau khi đánh xong ta cũng sẽ về nơi đây ở ẩn, rồi tìm xem có một tên nào tốt để nhận đệ tử hay không?……”

Hiên Viên Thiên Cương dừng cạo vảy cá, nhắc nhở: “Nói chung, đánh xong ngươi lui về sau ở ẩn thì không cách nào còn sống mà trở về.”

Cừu Thiên Hợp đặt cá xuống phủi tay, rồi đứng dậy mang đao gắn ở bên hông: “Ngươi không thể nói điều gì tốt đẹp hơn hay sao?”

“Ta không thể chúc ngươi phất cờ thắng lợi, để chém giết cha ta trên võ đài. Muốn nghe lời chúc tốt đẹp, may mắn thì nên tìm người khác đi.”

“……”

Cừu Thiên Hợp há miệng thở dốc, cảm thấy thật có lý, rồi hắn chắp tay chào từ biệt, một người một ngựa đi ra bến tàu, hắn dừng lại gọi mấy người trẻ tuổi vừa đi qua không xa:

“Các huynh đệ cũng đi lên Quân Sơn đài sao?”

“Đúng vậy. Tiền bối……”

“Chúng ta đi cùng đường, ta đến để xem náo nhiệt. Người anh em này có dáng người thật tốt, chắc chắn đao pháp cũng không tệ, không biết sư phụ của ngươi là ai?”

“Tiền bối quá khen. Đao pháp của ta là gia truyền, ngẫu hứng luyện mà thôi, tiền bối cũng dùng đao sao?”

“Cũng là ngẫu hứng tu luyện. Các ngươi cảm thấy Cừu Thiên Hợp lần này khiêu chiến lão già Hiên Viên, có bao nhiêu phần thắng?”

“Phần thắng? Cái gì phần thắng? Không phải tất cả đánh cuộc là Cừu anh hùng có thể đỡ được mấy đao sao?”

“……”

Bình Luận (0)
Comment