Chương 556. Thứ Này KHông Thích Hợp
Kiến Dương Thành, Ô Vương phủ.
Sắp vào mùa thu, trời lúc nào cũng mưa phùn, mặc dù không lớn, nhưng bay bay giống như sương mù bao phủ khắp trời đất, như nhuộm xuống trần gian một chút u buồn.
Là Phủ thân vương của Đại Ngụy, Phủ Ô Vương tựa như phiên bản kinh thành thu nhỏ, nhà cửa, đình đài, hồ nước nhiều vô số, phong cảnh và sự to lớn có thể gọi là có một không hai .
Vào buổi chiều, gần một ngàn cấm quân đi tuần tra xung quanh vương phủ.
Trong nhà chính của vương phủ, những viên quan của sáu bộ ở kinh thành ngồi lại cùng nhau bàn bạc cách xử lý các tài sản của đất được phong và con cháu trong gia tộc.
Ô Vương vội vàng dẫn binh lính của mình chạy trốn, mang theo mười mấy rương đồ vật quý báu, nếu so với những gì Ô Vương đã tích lũy trong mấy chục năm nay thì những gì hắn mang đi chẳng đáng là bao.
Trong kho lớn phía ở phía sau vương phủ, đặt không ít đồ vật quý giá, đỉnh đồng, đồ đạc, các loại ngọc bích, còn có một ít tranh vẽ, thư pháp, thơ văn, nằm ngay ngắn ở hai bên kho lớn, số lượng không dưới một ngàn.
Thái Hậu nương nương mặc một bộ đồ màu đỏ thẫm, như một tiểu thư nhà giàu có, trong tay cầm cái quạt nhỏ hình tròn, đi chậm rãi ở giữa kho báu, giống như đang đi dạo phố, nhìn thấy cái gì vừa ý, thì mở miệng nói: “Cái này trường kỷ này thật đẹp, lát nữa chuyển lên trên thuyền, đưa vào phòng của bản cung……”
Hồng Ngọc cầm một cuốn sổ nhỏ, cẩn thận ghi chép lại những đồ vật mà thái hậu thích, để lát nữa nói cho các vị quan lớn ở lục bộ.
Tài sản riêng của Ô Vương, theo luật phải giao cho quốc khố xử lý, ở giữa lấy tiền đút túi riêng tham ô là phạm tội, nhưng Thái Hậu nương nương lấy cái một vài đồ vật, chắc chắn không có một vị quan nào không dám không cho.
Tuy nhiên, đi theo sau một lúc, Hồng Ngọc vẫn luôn do dự, nhìn vào cuốn sổ đã đầy ắp: “Nương nương, chúng ta có lấy nhiều quá không? Dùng danh nghĩa của Tĩnh Vương để lấy, Tĩnh Vương trở về sợ rằng rất khó để nói chuyện với các quan.”
Thái Hậu nương nương vẻ mặt không vui, phe phẩy quạt tròn nói: “Nói là dẫn bổn cung đi ra ngoài để đỡ buồn, cuối cùng hai bọn họ lại đi chơi, để bổn cung ở đây một mình, bổn cung chọn một vài thứ mình thích cũng không được hay sao? Không lẽ tức chết ở chỗ này?”
“Đúng thế, nhưng nương nương lấy hai cây giáo ngựa này để làm gì? Nương nương cũng không chơi được”
“Đặt ở trong cung trừ tà không được sao? Ly Nhân còn gom đầy một phòng binh khí tốt, ta cũng không thấy nàng dùng lần nào… Còn có cái này, đợi lát nữa mang về phòng cho bổn cung.”
Hồng ngọc nhìn theo hướng thái hậu chỉ tay, thì thấy một bức bình phong mỹ nhân.
Bình phong mỹ nhân vốn dĩ rất bình thường, nhưng ở trong phủ Ô Vương thì bức bình phong này thật đặc biệt, không chỉ dùng loại gỗ quý giá để chế tạo, mỹ nhân trên bình phong còn không mặc quần áo?
Hồng ngọc vội vàng đứng trước mặt thái hậu che lại, khuyên nhủ: “Nương nương, thứ này sợ rằng không thích hợp, nó làm bẩn đôi mắt của người”
Thái Hậu nương nương dùng cây quạt đẩy Hồng Ngọc ra, hứng thú nhìn bức bình phong sinh động như thật: “Đây là vật tao nhã, tại sao lại không thích hợp? Ngươi nhìn tay nghề thêu thùa này là có thể biết được hai mỹ nhân này đang làm gì? Làm sao để hai chân dang rộng rồi gập chúng lại với nhau?”
Đương nhiên Hồng Ngọc không thể giải thích được chuyện ám chỉ “ ma gương”, vì vậy dùng tay che đi chỗ xấu hổ của hình ảnh: “Nương nương, người nên xem cái khác đi, người xem cái bàn cờ ngọc kia, thật là đẹp……”
Thái Hậu nương nương làm sao có thể thích thú với những vật quý hiếm hỗn loạn trên thế gian này, nàng chỉ là đang cảm thấy buồn chán vì không có việc gì làm mà thôi, thấy hồng ngọc ngăn cản, nàng tự nhiên càng thêm ham muốn bức bình phong ma gương này.
Cũng may hai người ồn ào được bao lâu, đã có thị nữ chạy vào bẩm báo: “Nương nương, Tĩnh Vương đã trở về.”
Thái Hậu nương nương nghe vậy trong ánh mắt lóe lên một tia vui mừng, nhưng nàng vẫn chưa nói cho các quan ở sáu bộ, nên không thích hợp để thấy mặt, liền nói: “Bảo Ly Nhân xong việc thì chạy đến đây ngay.”
“Dạ……”
Ục ục ~
Bên trong thành Kiến Dương, hai ngàn quan binh đang áp giải hàng chục chiếc xe chở tù nhân và các thứ bị tịch thu, đi qua con đường chính rộng rãi trong thành, để người dân đứng hai bên đường có thể nhìn thấy rõ.
Đội ngũ phía trước, là ba trăm cấm quân mặc áo giáp đen, bao quanh chiếc xe lộng lẫy của Tĩnh Vương.
Đông Phương Ly Nhân và Toàn Cơ Chân Nhân đều ngồi ở trong xe, xung quanh nhiều ánh mắt nhìn vào, cửa sổ xe không mở ra, nhưng nghe âm thanh ở bên trong, có thể đoán ra được một người đang đọc sách, còn một người lười biếng dựa vào trên giường lớn uống rượu.
Mặc dù Dạ Kinh Đường rất được Bổn Bổn coi trong, nhưng cũng không thể trơ trẽn ngồi trong xe ngựa của hoàng hậu đi dạo trên phố, lúc này hắn đang mặc một chiếc áo choàng của phó chỉ huy sứ hắc nha ăn mặc hắc nha, đi theo phía sau xe ngựa.