Chương 557. Có Truyện Gì Sao
Lạc Ngưng và Bùi Tương Quân cũng thay áo choàng của khoái bộ hắc nha, đi theo bên cạnh như người hầu.
Bởi vì bị bạn thân nhìn thấy, Lạc ngưng cảm thấy xấu hổ nên đi lên phía trước, cách Dạ Kinh Đường một khoảng cách khá xa, trên đường đi nàng cũng không nói lời nào, chỉ ôm Chim Chim nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
Bùi Tương Quân mặc bộ đồ bằng vải dầu, cưỡi ngựa đi phía trước, xung quanh có không ít bộ khoái hắc nha, nên không tiện nói chuyện yêu đương, chỉ nhỏ giọng nói về cách bổ trí lại Ô Châu đường sau này.
Xe ngựa đi ngang qua con đường bằng phẳng, đến khi trời nhá nhem tối mới đến bên ngoài phủ.
Đông Phương Ly Nhân từ trên xe ngựa bước xuống, Dạ Kinh Đường lại trở về với trách nhiệm cao thủ bảo vệ ở bên cạnh nàng, mở ô ra che trên đỉnh đầu; Tuyền Cơ Chân Nhân đội mũ rộng vành đi ở phía trước, vừa đến gần đã nghe mùi rượu thoang thoảng.
Các vị quan lớn của lục bộ ở trước cửa vương phủ chờ đợi, nhìn thấy Bổn Bổn đắc thắng trở về, đám người đi lại gần nịnh nọt: “Điện hạ quả thực như sấm rền gió cuốn……”
“Văn có thể cầm bút ép Vân An, võ nâng thương bắt Vương gia làm phản”
“Thơ hay, thơ hay……”
Đông Phương Ly Nhân có công lớn lại được các quan khen ngợi, đương nhiên là rất vui vẻ, vẫn giữ vẻ lạnh lùng khí chất của một nữ vương gia , đạp mây cưỡi gió nói chuyện xong với các quan, rồi luận công ban thưởng cho binh mã Trạch Châu, chờ phân phát xong, mọi người mới về nghỉ ngơi, mang theo tùy tùng đi trước về phía sau phủ.
Lạc Ngưng và Bùi Tương Quân không phải người trong quan phủ, nên không thể đi theo Tĩnh Vương được, nên Dạ Kinh Đường bảo thị nữ sắp xếp cho hai người họ một chỗ ở để họ ở lại trước.
Hắn vẫn không nghỉ ngơi, vẫn tiếp tục đi theo đến chỗ ngủ của Bổn Bổn, trên đường đi hắn bàn bạc công việc: “Bổn vương đã phái người đi Trạch Châu, nhìn Quân Sơn đài xem có phản ứng gì không, chỉ cần có tin tức, ngay lập tức sẽ báo cho ngươi.”
“Cảm ơn điện hạ. Ta đoán Quân Sơn đã biết được chuyện này, cũng sẽ không ngược gió đắc tội, hiện tại Quân Sơn đài muốn trả Cừu ta, chỉ có một người là Hiên Viên Triều, nếu hắn tự mình đi đến báo thù, người của quan phủ rất khó nghe được gió thổi cỏ lay”
Trong khi nói chuyện mọi người đã đi ngang qua chính điện của vương phủ, và đến nơi ở và sinh sống của các phi tử thê thiếp.
Đông Phương Ly Nhân rời đi mấy ngày, cũng lo lắng Thái Hậu nương nương ở một mình sẽ buồn chán, đang định hỏi thăm thái hậu nơi ở, thì có một thị nữ chạy đến, bẩm báo: “Điện hạ, Thái Hậu nương nương đang ở trong nhà kho chọn những vật mình thích, ngài mau đến hỏi thăm đi.”
Đông Phương Ly Nhân cũng muốn xem qua của cải mà Ô Vương tích cóp được, xem có cái gì quý báu không, nên nghe vậy đã đi theo thị nữ đi đến nhà kho.
Dạ Kinh Đương gặp thái hậu lần trước, là hôm đó nhìn thấy con Bạch Hổ làm từ bạch ngọc, nó còn ở trên giường rồng và bên cạnh là thái hậu bất tỉnh .
Thái Hậu nương nương là người rất thích Cừu dai, cho nên Dạ Kinh Đường lúc đó không dám tự tìm xui xẻo, vội vàng nói: “Ti chức xin lui xuống trước, điện hạ có việc gì có thể sai người đến truyền lệnh, ta lập tức chạy đến.”
Đông Phương Ly Nhân không biết đêm đó Dạ Kinh Đường đã làm bao nhiêu chuyện kinh khủng khi ôm nàng trong lòng ngắm cảnh đêm của kinh đô, trong lòng lại cho rằng bởi vì Dạ Kinh Đường đã cứu Thái hậu ra khỏi hầm cho nên Thái hậu mới có sự ưu ái với hắn. Nàng cảm thấy ngượng ngùng bởi vì chuyện này mà giận dỗi, liền mở miệng nói " Tới cũng đã tới rồi, đi qua chào hỏi đã rồi hẵng đi."
“Ây……”
Dạ Kinh Đường không thể kháng chỉ, nên hắn vẫn chịu đựng, cùng đi theo đến nhà kho.
Tuyền Cơ Chân Nhân vẫn luôn đi ở phía trước, nhận ra Dạ Kinh Đường có một chút khác thường, nên dò hỏi: “Dạ Kinh Đường, ngươi đã gặp qua Thái Hậu nương nương rồi sao?”
Đông Phương Ly Nhân trả lời: “Hắn làm ở hắc nha, gặp thái hậu cũng là bình thường, sư phụ có chuyện gì sao?”
Tuyền cơ chân nhân bạn bè thân thiết rất nhiều, trước kia thân thiết là Lạc Ngưng, còn bây giờ chính là Thái Hậu nương nương.
Nàng biết tính tình của thái hậu, sống ở trong cung nhiều năm nên buồn bực không vui, dễ dàng bị đàn ông có ý đồ xấu lừa gạt.
Dạ Kinh Đường đã trộm đi ba người bên cạnh của nàng, nếu nàng to gan lớn mật để suy nghĩ…… Mắt của Tuyền Cơ Chân Nhân hơi nhíu lại, ánh mắt nàng để lộ ra ý nghĩ mơ hồ — một người này nên giết không thể giữ lại.
Dạ Kinh Đường và Tuyền Cơ Chân Nhân đi song song phía sau lưng, nhìn thấy ánh mắt của Tuyền Cơ Chân Nhân, có chút buông tay, ý nói là —— Thủy Nhi cô nương, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Nhìn ta có giống như một tên háo sắc vô pháp vô thiên không?
Tuyền Cơ Chân Nhân cảm thấy không giống, nhưng Dạ Kinh Đường đã làm như vậy với nhiều cô nương rồi, thêm một người cũng thì cũng là bình thường, cho nên ánh mắt vẫn nhìn để cảnh cáo một phen……