Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 558 - Chương 558 - Không Đứng Đắn

Chương 558 - Không Đứng Đắn
Chương 558 - Không Đứng Đắn

Chương 558. Không Đứng Đắn

Sắc trời dần tối, bên trong vương phủ đã thắp lên đèn dầu.

Những bảo vật chất đầy trong kho phát ra ánh sáng rực rỡ, Thái Hậu nương nương tỏ ra đoan trang cao quý, đứng ở trước tấm bình phong mỹ nhân, nhìn ngắm bức tranh sống động như thật.

Hồng Ngọc sợ thái hậu học được cái xấu, rãnh rỗi không biết làm gì lại lấy ma gương ra, vẻ mặt rất căng thẳng, vẫn luôn đang tìm kiếm xung quanh những đồ vật mới lạ, để cố gắng thu hút sự chú ý của thái hậu nương nương.

Hai chủ tớ lôi kéo nhau không được bao lâu, thì bên ngoài nhà kho vang lên tiếng bước chân, giọng bọn họ nói chuyện rất nhỏ: “Người dân bình thường không nói đến, kẻ học hành cả đời ra sức thi, cũng không muốn gì khác hơn là thân phận của mình ngang với Vương Hầu. Ô Vương giàu có như vậy sao không biết hưởng thụ, lại đi tạo phản……”

“Con cháu trong Hoàng tộc từ nhỏ đã quen được chiều chuộng, không chịu được khổ cực lâu, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, làm cái gì cũng hỏng là chuyện rất bình thường. Nếu ngươi có một cái vương phủ lớn như vậy, trong nhà có ba trăm người đẹp, nghĩ đến cửa còn không muốn bước ra đúng không?”

Thái Hậu nương nương nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc, cả người cứng đờ, vốn muốn dấu đi tấm bình phong lớn, nhưng nhớ lại tối qua Dạ Kinh Đường dám mạo phạm nàng lại còn ác độc nữa, suy nghĩ một chút xong thì không mang đi dấu nữa, chỉ chạy đến Ngọc Phật cách đó không xa chắp tay thành tâm lạy bồ tát.

Chẳng mấy chốc, thị nữ đi tới cửa, một nhóm ba người bước vào cửa lớn.

Nét mặt của Dạ Kinh Đường nghiêm nghị như ngự tiền thị vệ, sau khi vào cửa nhìn thấy bóng lưng châu tròn ngọc sáng của thái hậu nương nương, bước chân cũng đi nhẹ lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Trước mặt Đông Phương Ly Nhân, Dạ Kinh Đường vẫn giữ phép tắc, đi lại gần khom người hành lễ : “Bái kiến Thái Hậu.”

Toàn Cơ Chân Nhân thấy vậy, cũng khom người, nhưng thái độ lười biếng hơn rất nhiều, cũng chỉ là một cử chỉ tượng trưng mà thôi.

“Miễn lễ.”

Thái Hậu nương nương tuy rằng đang mặc váy ở nhà, nhưng vẫn toát ra khí chất của bậc mẫu nghi thiên hạ, chậm rãi quay người lại, khẽ thở dài:

“Đại Ngụy khi mới dựng nước, có rất nhiều việc cần phải làm, Thái Tổ đã bắt buộc các hoàng tử và người trong hoàng thất phải cần kiệm và yêu dân. Lúc này mới được bao nhiêu năm, ngươi nhìn phủ Ô Vương này xem, còn xa hoa hơn cả Phúc Thọ cung, có rất nhiều thứ bổn cung cũng chưa bao giờ nghe qua”

Đông Phương Ly Nhân biết Thái Hậu nương nương là bởi vì Dạ Kinh Đường ở đây, nên mới nói như thế, nàng lại cười nói:

“Thái Hậu dạy bảo rất đúng, từ nay về sau ta nhất định sẽ coi đó là lời răn dạy. Thái Hậu nhìn xem có thích vật gì không? Nếu có, lát nữa ta sẽ đi nói với các quan trong triều, rồi đưa lên thuyền cùng trở về kinh thành.”

Thái Hậu nương nương dẫn theo mọi người đi qua nhà kho lớn, nhìn trái phải tỏ vẻ như đang xem xét: “Bổn cung đã ở trong cung lâu như vậy, không đi ra ngoài cũng không có quá nhiều kiến thức, muốn chọn vài đồ tao nhã về trang trí trong cung, nhưng không biết nên chọn cái gì cho thích hợp. Dạ đại nhân, ngươi giỏi cả văn lẫn võ, ngài có thể giúp ta chọn vài món được không?”

“Vâng?”

Dạ Kinh Đường đang ở phía sau nhìn ngắm, bỗng nhiên bị Thái Hậu nương nương gọi tên, nên theo bảng năng nhìn xung quanh, kết quả nhìn thấy một tấm bình phong cách chỗ thái hậu không xa.

Trên bình phong……

Dạ Kinh Đường ngắm nhìn rất cẩn thận, hai mắt không khỏi trợn to một chút, cảm thấy nơi này không thích hợp, muốn đưa các nàng đi đến nơi khác.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Thái Hậu nương nương đã nhìn theo ánh mắt của hắn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn: “Dạ đại nhân, tấm bình phong này chẳng lẽ có ý kiến gì sao?”

Đông Phương Ly Nhân và Toàn Cơ Chân Nhân mới đầu cũng không để ý cặn kẽ đồ vật rực rỡ ở bên cạnh họ, chỉ để ý hai người đang nói chuyện, lúc này mới nhìn kỹ lại.

Nhìn thấy hình ảnh khỏa thân trên tấm bình phong, Toàn Cơ Chân Nhân nhướng lông mày, chắc chắn là bị hình ảnh không đứng đắn gợi lên thích thú.

Đông Phương Ly Nhân thần sắc cứng đờ, sau đó lông mày dựng ngược, đưa mắt nhìn về phía tên hộ vệ háo sắc: “Dạ Kinh Đường! Ngươi……”

Dạ Kinh Đường thật là vô tội, dù sao một tấm bình phong lớn như vậy dựng ở trước mặt hăn, hắn ngước mắt lên là nhìn thấy, nhìn lại xác nhận cũng là chuyện bình thường, cũng chưa nói tiến cử nó cho thái hậu nương nương.

Thấy cả đám nữ tữ nhìn sang, Dạ Kinh Đường da đầu tê dại, vội vàng tiến lên che tầm nhìn của thái hậu nương nương, giơ tay nói: “ Vật này không đứng đắn, mời thái hậu nương nương dời đi……”

Thái Hậu nương nương vẻ mặt khó hiểu, nhón mũi chân nhìn qua vai của Dạ Kinh Đường: “Không phải chỉ là tấm bình phong có hình các cô nương thôi sao, sao lại không đứng đắn? Dạ đại nhân có thể giải thích cho ta có được hay không?”

“Ây……”

Dạ kinh đường không dám giải thích với thái hậu nương nương đang tò mò như một đứa trẻ, chỉ có thể nhìn về phía Ngây Ngốc cầu xin giúp đỡ.

Bình Luận (0)
Comment