Chương 559. Hiên Viên Triều
Đông Phương Ly Nhân rất là bực bội, nhưng nhìn thấy bộ dáng Dạ Kinh Đường đang xấu hổ, cuối cùng cũng mềm lòng, tiến lên ôm cánh tay Thái Hậu nương nương đỡ đi nơi khác: “Những hình ảnh ô uế vẽ trên tấm bình phong rất khó để Dạ đại nhân nói, trở về ta sẽ giải thích với mẫu hậu”
“Ồ, phải không? Bổn cung nhìn thấy Dạ Kinh Đường nhìn chăm chú, còn tưởng rằng có cái gì thú vị lớn nào đó ở đằng sau”
“Hắn cũng là một nam nhân, nhìn thấy đồ vật thế này xem nhiều một chút cũng là bình thường……”
Dạ Kinh Đường trong lòng rất mang ơn Ngây Ngốc, cảm thấy tính cách nghiêm nghị của mình bị đóng băng rồi, thật là hết sức xấu hổ, chợt phát hiện Hồng Ngọc ở bên cạnh đang cười trộm, thấy hắn nhìn sang liền vội nói ' ta không có liên quan đến ' bộ dạng muốn phủi sạch nghi ngờ.
Nhưng Dạ Kinh Đường cũng không ngốc, nhìn thấy như vậy hắn liền hiểu rõ thái hậu nương nương đang trêu chọc mình, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không thể mở miệng nói Thái Hậu nương nương lừa hắn, chỉ có thể nhìn về phía trước, rồi lặn lẽ đi theo.
Mấy người đến thăm nhà kho một lúc lâu, Thái Hậu nương nương và Đông Phương Ly Nhân cũng chọn rất nhiều thứ mình thích, Toàn Cơ Chân Nhân thì thực dụng hơn, muốn lấy đi tất cả rượu ngon mà Ô Vương đã có được.
Dạ Kinh Đường là thị vệ riêng, đương nhiên không cậy mình được yêu thích mà kiêu ngạo lấy đi những đồ vật đáng lẽ nên đưa vào công quỹ này, yên lặng đi theo phía sau các nàng chỗ đang lựa chọn.
Tuy chỉ là đi trên đoạn đường không dài, nhưng tất cả các đồ vật nhỏ mà họ thích đều để hắn ôm, lúc đi lúc dừng hắn không dễ gì chen vào được miệng của các nàng, không thể không nói là rất mệt.
Cách đó hơn tám trăm dặm, ở Quân Sơn Đài.
Nhìn dưới con mưa nhẹ, bảy mươi hai đảo của Quân Sơn Đài như chìm trong mây mù, hàng trăm con thuyền lớn nhỏ, đi qua đi lại giữa các hòn, trong ngắn ngủi vài ngày, đã có gần một vạn người trên giang hồ tụ tập ở đây, chờ đợi một trận chiến vang danh bốn biển.
Trạch Châu nằm ở trong lòng Trung Nguyên, mà Quân Sơn đài là ở cửa sông của Vân Mộng Trạch, vị trí đặc biệt này đã khiến nó gắn liền với hai chữ “ Giang hồ” ' kể từ khi xuất hiện.
Quân Sơn đài không phải là do nhà Hiên Viên đặt tên, mà là từ xưa là vùng đất lý tưởng của giang hồ.
Không dưới một trăm môn phái giang hồ xung quanh Vân Mộng Trạch rơi rụng dần, bình thường là dẫn đầu mấy chục năm, lúc nào đánh lôi đài mà không giữ được, thì bá chủ của Trạch Châu sẽ thay đổi , Quân Sơn đài thì khác, vẫn luôn ở chỗ này, ai tài giỏi thì sẽ chiếm được vùng đất có phong thủy tốt này.
Đây cũng chính là quê quán của Hiên Viên Triều “ Đao chủ” hiện nay, bản thân hắn là thế hệ trước của một gia tộc giàu có bậc nhất ở Trạch Châu, nhưng hắn học nhiều loại võ nghệ khác nhau , cũng không phải là học một mình đao pháp.
Hiên Viên Triều có tài năng xuất chúng, lại không thích học võ gia truyền, chỉ thích học võ thuật không chính thống ở bên ngoài, xem như vi phạm lời dạy của tổ tiên, vì thế mới hơn mười tuổi đã giận dỗi bỏ nhà đi, quyết tâm không thắng được Cuồng Đao Tử thì sẽ không trở về, câu chuyện sau đó là gặp Bùi Viễn Phong đến làm quen.
Nhưng Hiên Viên Triều không được may mắn, không được ai là võ khôi để nhận làm sư phụ, hơn mười tuổi đã đi thuyền đến Chu gia, để nhờ Chu thái công giúp mình rèn một cây đao, rồi sau đó một người một đao xin vào nghĩa quân, tham gia đánh chiếm mười hai châu của Đại Ngụy, trước đánh thành, sau bắt bắt vương, dựa vào trên trăm trận chiến đẫm máu giết hàng ngàn người, từ từ rèn luyện trở thành một người đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi đao pháp của hắn.
Mặc dù danh tiếng của Hiên Viên Triều không tốt lắm, nhưng trong lịch sử có thể chỉ dựa sức mạnh của một người để được phong khai quốc công thần, thì trong một ngàn năm cũng chỉ có một mình hắn, cũng không thể bởi vì phẩm chất mà không công năng lực này của hắn, trên giang hồ người mắng chữi Hiên Viên Triều có rất nhiều, nhưng nói đao của hắn không tốt thì không có một ai.
Màn đêm mênh mông, bao phủ hàng ngàn dặm sóng xanh,chỗ bình đài rộng ngàn trượng là nơi trung tâm của bảy mươi hai đảo.
Bình đài là một hòn đảo nhỏ, nhưng bị san phẳng trong một ngàn năm, rồi lát gạch xanh lên, dần dần trở thành một lôi đài lớn nhất trên giang hồ, cái tên ' Quân Sơn đài ' cũng bắt nguồn từ đây.
Bên cạnh Quân Sơn đài, có một tấm bia lớn không có chữ, trên mặt cắm hàng chục món binh khí, tất cả đều là do những người trước đây đến đánh lôi đài sau nản lòng thoái chí để lại, đao thương kiếm kích đều có, bởi vì phần lớn là binh khí tốt, nên trải qua hàng trăm năm phơi sương gió, cũng chỉ bị gỉ sét một chút, và thậm chí có một số ít còn sáng như mới.
Dưới tấm bia đá, có một lão già đang ngồi.
Lão già xõa mái tóc dài, nửa thân trên để trần, chỉ mặc một chiếc váy giáp màu đen, bao bọc quanh eo đến bụng mà một mặt thú kỳ lân, coi như đã mặc một nửa bộ áo giáp Kỳ Lân Đại Ngụy.
Lão già cao hơn hai thước, vai lưng đều rộn, cánh tay phát triển kinh người, giống như cánh tay của rồng rắn hổ gấu.