Chương 562. Đi Với Thái Hậu
Tí tách tí tách ~~
Hạt mưa tinh mịn rớt trên đường lớn trong thành, hai bên lầu các bên đường tản ra ánh sáng nhạt, bị hơi nước phủ lên, khiến cả con đường trở nên tựa như ảo mộng, trên mặt đất thậm chí có thể nhìn thấy cái bóng người đi đường cùng cảnh đường phố.
Dạ Kinh Đường cầm ô giấy dầu, che trên đầu Tam Nương, thưởng thức cảnh mưa hoàn toàn khác biệt với kinh thành, chạy mấy ngày căng thẳng trong Ô Sơn, cũng trong lúc này chậm rãi chuyển thành hài lòng.
Ô Vương mưu phản khiến một lần đại loạn, bách tính trong thành sợ Ô Vương phong thành dẫn đến việc bị nhốt, không ít người đều trốn ra khỏi thành, nhưng từ sau khi cấm quân đến, tình thế coi như là ổn định lại, không ít người đều quay trở về thành, trước mắt các cửa hàng lần lượt gầy dựng lại, mặc dù không phồn hoa như ngày thường, nhưng đi trên đường phố và ngõ hẻm trong mưa cũng rất có một phen phong vị.
Hôm nay đi ra ngoài là cải trang vi hành, cũng có thể nói là thường phục dạo phố.
Đông Phương Ly Nhân mặc một bộ đồ nam tử, trừ cơ ngực có chút quá tại phát đạt bên ngoài, phương diện khác phi thường tuấn khí, cầm trong tay quạt xếp rất có ngọc thụ lâm phong cảm giác.
Thái hậu nương nương mặc giống như mẫu thân, nha hoàn đi theo phía sau, quần áo rất có phong vị của phu nhân gia chủ, nhưng lại có một đôi mắt to đã phá hủy hình tượng, nhìn càng giống là tỷ tỷ của Đông Phương Ly Nhân.
Tuyền Cơ chân nhân là đặc biệt nhất, cách ăn mặc như các thư hương tiểu thư chưa xuất giá, làm tiểu tình nhân của đồ đệ, một bộ váy lụa mỏng màu trắng tinh, tay cầm dù hoa, đi bên cạnh Đông Phương Ly Nhân người mười phần xứng đôi, cho dù ai nhìn cũng đều phải nói một câu trai tài gái sắc.
Dạ Kinh Đường cũng quần áo công tử nho nhã, tướng mạo lại quá gây chú ý, nếu đi lên phía trước, không phải bị ngộ nhận là nhân tình của Tuyền Cơ chân nhân, thì cũng bị ngộ nhận thành chó săn nhỏ Thái hậu nuôi, có chút không thích hợp, vì thế vẫn luôn giữ một khoảng cách, dẫn theo Tam Nương đi ở phía sau.
Mấy người ra ngoài, là để bồi Thái hậu nương nương đương đi chơi, Thái hậu ở trong cung nghẹn quá lâu, gặp phải cái gì cũng chăm chú nhìn một hồi, tâm trạng không tốt tên, ngược lại càng ngày càng trùng xuống, có lẽ là đang hồi tưởng lại trước kia khi còn ở Giang Châu làm đại tiểu thư không buồn không lo.
Bùi Tương Quân mặc như nàng dâu nhỏ, tựa ở bên người Dạ Kinh Đường, nhìn thấy Tuyền Cơ chân nhân cùng nữ vương gia đều đang khuyên bảo Thái hậu, trong lòng cũng có chút cảm thán, thấp giọng nói:
“Thái hậu nương nương cũng là người đáng thương, còn chưa đến kinh thành, tiên đế đã băng hà, cung nhân thời kỳ tiên đế, khi Thánh thượng đăng cơ lập tức phải lấy xuất cung, có nhi nữ thì đi đất phong hưởng phúc, không có đất phong thì trở về quê hương tái giá, duy chỉ có Thái hậu không thể đi, hậu cung của Thánh thượng cũng không có Tần phi, lẻ loi trơ trọi một mình ở trong hậu cung, ngẫm lại phải trải qua thời gian dài buồn khổ...”
Dạ Kinh Đường đi qua hậu cung rất nhiều lần, biết Thái hậu khổ sở, mặc dù nhìn qua rất hoạt bát vui tươi, nhưng cũng vẫn rất mang thù, một năm Thái hậu có thể gặp người ngoài được mấy lần, chỉ gặp gỡ trong mấy lần sự kiện lớn nhỏ, đổi thành hắn nếu bị giam lại cả ngày không có việc gì làm như vậy, chỉ sợ sớm đã leo tường cao chạy xa bay.
Dạ Kinh Đường cầm ô giấy dầu, cùng Tam Nương gắn bó đi cách một đoạn, thấy Bổn Bổn chỉ nói chút chuyện trong lịch sử điển cố, cũng không biết phải lấy niềm vui của cô nương như thế nào, nghĩ nghĩ, tìm kiếm trái phải...
——
“Cây cầu kia đã ba trăm năm tuổi, năm đó khi Thái tổ đánh xuống Kiến Dương, bộc lộ cảm xúc ở chỗ này, viết xuống một bài từ...”
Vượt ngang phố dài qua hai bên bờ cầu nhỏ, Đông Phương Ly Nhân nhẹ lay động quạt xếp, thuộc như lòng bàn tay các loại sự tích lúc khai quốc, Tuyền Cơ chân nhân thấy xung quanh không có người qua đường, liền lấy từ sau hông ra hồ lô rượu, tựa ở bên trên rào chắn sư tử đá điêu khắc uống chút rượu.
Thái hậu nương nương đứng ở dưới dù, thưởng thức cảnh đêm của thành trì, nhìn như đang chăm chú nghe Đông Phương Ly Nhân kể chuyện, nhưng trong lòng không có nhiều hứng thú.
Dù sao Thái hậu nương nương xuất thân ngoài giang hồ, mặc dù chưa nói tới võ nghệ không tầm thường, nhưng không trở ngại chuyện nàng là tướng môn hổ nữ, nghe thấy những tiên sinh kể chuyện lịch sử điển cố lập tức có chút đau đầu.
Nhưng dù không trò chuyện, có thể nhìn phong cảnh danh thắng nơi đất lạ, cũng thú vị hơn xa so với lẻ loi trơ trọi ngẩn người trong cung, Thái hậu nương nương cũng không có ý muốn dẹp đường hồi phủ, chỉ đưa mắt nhìn tứ phương, tìm kiếm những vật có thể làm nàng hứng thú.
Sau khi nhìn tròn chốc lát, khóe mắt Thái hậu nương nương bỗng nhiên nhìn thấy Dạ Kinh Đường, cầm theo hai cái rương đi tới từ bên đường, biểu lộ còn thần thần bí bí, không khỏi nghi ngờ nói:
“Dạ Kinh Đường, ngươi làm cái gì đó?'
“Đi mua một chút đồ vật.”
Dạ Kinh Đường cầm theo cái rương đi lên cầu mở ra —— bên trong là hoa đăng, mặt trên còn có lời chúc phúc Trung thu.
Thái hậu nương nương sững sờ, che ngực nghiêng người dò xét:
“Tết Trung thu còn tận mấy tháng, ngươi tìm được từ chỗ nào?”
“Cửa hàng hiếu hỉ trên đường, những vật này đều chuẩn bị từ sớm, vừa mới bắt đầu làm, cũng chỉ có ngần ấy, đều được ta mua.”
“Àzz...”