Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 563 - Chương 563 - Mau Nhìn

Chương 563 - Mau Nhìn
Chương 563 - Mau Nhìn

Chương 563. Mau Nhìn

Tuyền Cơ chân nhân nhìn thấy Thái hậu giống như tiểu cô nương đang hỏi phụ thân, đường cong mông tròn trịa có chút chọc người, bệnh cũ lại tái phát, đi ra trước mặt lặng lẽ nhéo nhéo.

Thái hậu nương nương vội vàng đứng thẳng người, nhéo một cái bên hông Tuyền Cơ chân nhân, sau đó mới tiếp tục nhìn Dạ Kinh Đường loay hoay.

Dạ Kinh Đường lấy Hoa đèn nhỏ từ bên trong ra, treo tay cầm cán lên trên, bỏ ngọn nến vào, đưa cho Thái hậu nương nương đầy mắt sáng lấp lánh:

“Cho ngươi.”

“...”

Thái hậu nương nương chớp chớp đôi mắt, mỉm cười nhận lấy ngọn đèn nhỏ lồng trên tay, Hồng Ngọc lập tức mang cây châm lửa tới hỗ trợ nhóm lửa.

Đông Phương Ly Nhân thấy Thái hậu tinh thần tỉnh táo, cũng không biết là nên khen Dạ Kinh Đường biết dỗ cô nương, hay là nên nói Dạ Kinh Đường thậm chí ngay cả Thái hậu nương nương cũng dám dỗ. Nhìn thấy Dạ Kinh Đường lại chuẩn bị tốt một cái hoa đăng đưa cho nàng, nàng đứng thẳng lên một chút, ra hiệu về trang phục mình:

“Đây là đồ chơi của cô nương, bản công tử cầm còn trông ra cái gì?”

Dạ Kinh Đường thấy vậy, lập tức đưa hoa đăng cho Tuyền Cơ tiểu thư đứng bên cạnh xem trò vui.

Tuyền Cơ chân nhân nhận lấy đèn, còn như ảo thuật, tay ngọc nhẹ lật lên, khẽ quét qua ngọn nến, lập tức đốt ngọn nến lên, nhìn mấy người xung quanh đều lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.

“Lục tiên tử, làm như thế nào vậy?”

“Đây là tiên thuật đạo môn, muốn học thì bái sư trước.”

“Sư tôn, ngươi cũng không dạy ta môn này!”

“Trở về lại vụng trộm dạy ngươi, miễn cho có người học trộm.”

Tuyền Cơ chân nhân cầm theo hoa đăng, đi qua đi lại một vòng trên cầu, phối hợp váy lụa mỏng, dung mạo và khí chất đều làm cho người kinh diễm.

Thái hậu nương nương cũng xoay quanh theo, nhưng không có khinh công siêu phàm nhập thánh như vậy, xoay xoay có chút ẩu tả, nhưng lại có rất nhiều hương vị khói lửa nhân gian, có một phen phong vị đặc biệt.

Dạ Kinh Đường cũng không tiện nhìn chằm chằm hai nữ tử không nên nhìn, lắc đầu cười khẽ, lại làm thêm hai cái hoa đăng, mở một cái rương khác ra.

Trong rương đều để hàng nguy hiểm, có pháo hoa như thùng nước lớn, đầy trời pháo hoa.

Đông Phương Ly Nhân nhìn pháo hoa nhiều hơn, nhưng cân nhắc an toàn, chưa từng cho phép tự mình đốt, thấy thế cũng lên tinh thần, nửa ngồi xuống, lấy ra một cái lớn nhất, muốn đốt thử một chút.

“Ài ài...”

Dạ Kinh Đường vội vàng đè lại Bổn Bổn, ra hiệu hành lang phía trên:

“Đây là cầu gỗ, đốt ở chỗ này sẽ đốt cả cầu, đi xuống phía dưới.”

Nói xong nhấc lên mấy cọc thuốc pháo hoa, đi tới phía bên đường đê tương đối trống trải.

Đông Phương Ly Nhân cùng đi theo đến bờ sông, giúp Dạ Kinh Đường bung dù, dò hỏi:

“Âm thanh này lớn không?”

“Không rõ, châm lửa liền biết.”

Dạ Kinh Đường dọn xong pháo hoa, đưa cây châm lửa cho Bổn Bổn:

“Ừm hừ.”

“...”

Đông Phương Ly Nhân cầm cây châm lửa trong tay, vốn định nhóm lửa, nhưng nhìn thấy đại pháo còn to hơn so với eo nàng, trong lòng cuối cùng cũng có chút sợ, sau khi nhìn nam nhân một chút, vẫn cẩn thận từng li từng tí châm ngòi nổ, đưa tới một chút lại thu lại một chút.

Tình cảnh này, khiến mấy người nhìn thấy đều âm thầm lắc đầu, nhưng cũng không ai dám cười Đông Phương Ly Nhân nhát gan.

Thái hậu nương nương ỷ vào chuyện chỉ cần không bị đánh chết tại chỗ, căn bản thể phách bá đạo đánh không chết, lá gan cũng không nhỏ, bịt lỗ tai đợi nửa ngày, thấy Ly Nhân không được việc, tiện tay xách váy chạy chậm đến trước mặt:

“Chẳng phải chỉ là một cái pháo hoa thôi sao, có gì phải sợ, để bản cung tới.”

Đông Phương Ly Nhân thấy vậy cũng không cậy mạnh, lui về sau, núp ở phía sau Dạ Kinh Đường, che lỗ tai.

Phát hiện ánh mắt Dạ Kinh Đường cổ quái, quay về sau ngắm nàng, biểu lộ của Đông Phương Ly Nhân lại là lạnh lẽo, đứng thẳng người đoạt lấy dù, làm ra bộ dáng vững như Thái Sơn:

“Ngươi đứng ra phía sau, ở chỗ này làm gì?”

“Điện hạ không sợ?”

“Bản vương sợ cái gì? Một cái pháo hoa thôi, có sư phụ ở đây còn có thể xảy ra chuyện hay sao?”

Dạ Kinh Đường thấy Tuyền Cơ chân nhân đứng đằng sau Thái hậu nương nương xem kịch, còn cố ý “Ba!” một tiếng hù dọa Thái hậu nương nương, cũng không nhiều lời, đi tới dưới mái hiên bên đường, đứng chung một chỗ cùng Tam Nương.

Hồng Ngọc đứng phía sau Thái hậu nương nương bung dù, có chút không yên lòng, nhỏ giọng thầm thì:

“Nương nương cẩn thận, châm lửa xong lập tức lui lại, cái này trông đã thấy dọa người.”

“Bản cung biết rồi, ngươi đừng quấy rầy.”

Thái hậu nương nương một tay nhấc hoa đăng, cẩn thận từng li từng tí nửa ngồi xuống, cây đuốc tiến gần tới ngòi nổ.

Xì xì ~

Trong nháy mắt khi ngọn lửa chạm đến, đại pháo lập tức tỏa ra tia lửa.

Thái hậu nương nương kinh hãi vai khẽ run, cây châm lửa còn vứt xuống mặt đất, nhanh chóng nhấc váy đứng dậy, ôm lấy cánh tay Tuyền Cơ chân nhân, nhìn không chớp mắt.

Xì xì bụp...

Đùng đoàng~~!

Dưới màn mưa, một tia lửa phóng lên tận trời, bay lên mấy chục trượng không trung, tiếp theo nổ tung, tràn ra đầy trời hoa lửa.

“Oa —— “

“Mau nhìn mau nhìn...”

Lúc động tĩnh vang lên, dọc theo hai bên bờ sông lập tức vang lên tiếng ồn ào của phụ nữ trẻ em lão ấu.

Đáy mắt của thái hậu nương nương cũng sáng rõ, đứng một chỗ cùng Hồng Ngọc đưa mắt nhìn ra xa, phát ra tiếng hô nhỏ kinh diễm.

Bình Luận (0)
Comment