Chương 564. Nhắm mặt chịu nhục
Piu ——
Oành oành ~!
Khói lửa quang mang, chiếu bên đường lúc sáng lúc tối.
Dạ Kinh Đường đứng ở dưới mái hiên nhìn ra xa, thấy mấy nữ tử đều giương mắt nhìn lên bầu trời, trong lòng khẽ nhúc nhích, đảo mắt nhìn về phía người bên cạnh.
Bùi Tương Quân thuở nhỏ lớn lên ở kinh thành, dạng khói lửa nhân gian này đã được nhìn rất nhiều, không kích động giống Thái hậu nương nương như vậy, thần thái nhu nhã thưởng thức cảnh đẹp.
Phát hiện Dạ Kinh Đường nhìn sang, Bùi Tương Quân chớp chớp đôi mắt, hơi nghi hoặc một chút:
“Ừm?”
Khuôn mặt Dạ Kinh Đường giãn ra cười dưới, giơ tay lên lặng lẽ ôm Tam Nương, hơi cúi đầu tiến gần đến khuôn mặt nàng.
? !
Nét mặt Bùi Tương Quân cứng đờ, thấy Kinh Đường gan to bằng trời, vậy mà chuẩn bị hôn nàng trên đường cái, bên cạnh còn có người, khẳng định có chút choáng váng, nhưng còn chưa có lấy lại tinh thần, trên môi đỏ mọng đã có chút ấm áp.
“Ô ~...”
Tim Bùi Tương Quân đều nhảy đến cổ rồi, bàn tay ôm trên ngực, khóe mắt cẩn thận chú ý đến mấy nữ tử đang nhìn pháo hoa, từ từ mở ra môi đỏ...
——
Piu ~
Oành oành ——
Từng đường ánh lửa ngút trời mà lên, rất nhanh đã có vô số láng giềng và người đi đường đi tới bờ sông xem náo nhiệt, Kiến Dương thành trải qua một trận phong ba, cũng vào lúc này khôi phục sinh khí ngày thường.
Dạ Kinh Đường mua pháo hoa thật nhiều, xếp thành một hàng bên bờ sông, Thái hậu nương nương châm lửa từng cái, Đông Phương Ly Nhân có Thái hậu tăng thêm lòng dũng cảm, cũng đi tới đốt hai cái, đốt trọn vẹn hai khắc đồng hồ mới xong.
Thấy bên bờ sông bách tính vây xem nhiều lắm, Đông Phương Ly Nhân đành dẫn Thái hậu nương nương trở về vương phủ.
Thái hậu nương nương chơi vui vẻ, nên không cả so đo với lần bị đánh cho bất tỉnh sự, thái độ đối với Dạ Kinh Đường cũng tốt lên rất nhiều, ven đường còn khen ngợi Dạ Kinh Đường hai câu.
Chờ trở lại Ô Vương phủ, bóng đêm càng sâu.
Đông Phương Ly Nhân bôn ba một ngày cũng mệt mỏi, không tiếp tục cho Dạ Kinh Đường tăng ca, Dạ Kinh Đường rốt cục cũng có thể tan tầm, cùng Tam Nương một đường trở về đình viện nghỉ chân.
Trời tối người yên tĩnh, khách bên trong vương phủ ở lại cũng đã nghỉ ngơi, Dạ Kinh Đường tiến vào hành lang đình viện, giương mắt đã thấy Chim Chim lẻ loi trơ trọi đứng ở dưới mái hiên, nhìn hướng trong thành, lại nhìn bách tính khác thả pháo hoa.
Phát hiện Dạ Kinh Đường trở về, Chim Chim có thể là bị ném trong nhà nên không vui, nghiêng đầu không thèm để ý.
Dạ Kinh Đường lắc đầu thở dài, lôi kéo Tam Nương đi đến bên ngoài sương phòng, dò hỏi:
“Sắc trời đã tối, trên người ngươi còn có thương tích, sớm nghỉ ngơi một chút hay là...”
Bùi Tương Quân mới ở trên đường cái bị hôn, hiện tại cũng chưa tỉnh táo lại, thấy Dạ Kinh Đường hỏi cái này, hơi chần chờ một chút, thoải mái lôi kéo Dạ Kinh Đường đi về hướng gian phòng của hồ ly tinh:
“Trong lòng ngươi khẳng định nhớ đến song kiều hiến đào, nếu ta nghỉ ngơi, ngươi còn không phải nóng ruột nóng gan cả nửa đêm...”
Đang nói chuyện, Bùi Tương Quân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào phòng nhìn lại.
Phòng ngủ yên lặng không có động tĩnh, Lạc Ngưng nằm trong màn, đưa lưng về phía cửa, chỉ có thể nhìn thấy cái ót, thoạt nhìn là đã ngủ thiếp đi.
Bùi Tương Quân cũng không tin tưởng hồ ly tinh vườn không nhà trống có thể ngủ được, lặng lẽ meo meo đi đến trước mặt, chăn mỏng hơi vung lên.
Dưới chăn mỏng, đập vào mắt chính là dáng người trắng nõn linh lung uyển chuyển, nửa người trên là yếm xuyên thấu, phía dưới thì là tiểu khố nơ con bướm, không che khuất được mặt trăng.
Ba ~
Bùi Tương Quân nhìn thấy cách ăn mặc dâm đãng 'Lòng lang dạ thú rõ rành rành' này, khẽ hừ, vỗ nhẹ:
“Giả trang cái gì? Còn không mau hầu hạ Kinh Đường.”
“Ngươi...”
Lạc Ngưng đúng là vờ ngủ, sau bị đánh tỉnh, quay đầu lại sắc mặt không vui:
“Ngươi không dưỡng thương cho tốt, chạy tới làm gì?”
“Đi ngủ, không thì còn có thể làm gì?”
Bùi Tương Quân cởi giày chui vào bên trong chăn, học bộ dáng lần trước của Lạc Ngưng:
“Kinh Đường, tới đi.”
Lạc Ngưng khẳng định là không phối hợp, vặn vẹo eo, còn dùng cùi chỏ nhẹ huých Bùi Tương Quân một chút:
“Ngươi có bệnh à? Rảnh đến hoảng thì điều trị cho hắn là... Ngươi... bỏ tay ra!”
“Chớ lộn xộn!”
...
Khóe mắt Dạ Kinh Đường mỉm cười, ngồi ở bên cạnh, ngón tay đùa mấy cái:
“Tốt, nghỉ ngơi sớm một chút...”
“Tiểu tặc!”
Lạc Ngưng run một cái, thấy Dạ Kinh Đường làm càn như thế, lập tức muốn bị chọc tức mà xuống khỏi giường.
Bùi Tương Quân cũng đã nhanh chóng quen thuộc bộ dáng của Lạc Ngưng, nàng nhấn một cái, ra lệnh:
“Kinh Đường, sờ nàng, đợi chút nữa nàng phát xuân sẽ dễ bảo.”
“Tiểu tặc, ngươi dám! Ngươi có tin hay không ngày mai ta lập tức về Nam Tiêu Sơn...”
Dạ Kinh Đường không thô lỗ như vậy, chỉ tiến đến trước mặt, ở trên gương mặt lạnh như băng hôn hai cái.
Lạc Ngưng nghiêng đầu né mấy lần, trốn không thoát, cuối cùng vẫn nhận mệnh nhắm lại đôi mắt chịu nhục...