Chương 566. Vô Đề
Đông Phương Ly Nhân đi tới trên tường rào đình viện, đang chuẩn bị gọi một tiếng, chỉ nghe thấy phòng chính truyền đến động tĩnh.
Tiếp theo cửa phòng mở ra, Dạ Kinh Đường đang mặc áo choàng, đi ra từ trong nhà:
“Điện hạ, sao ngươi tới sớm như vậy? Có việc gì?”
Đông Phương Ly Nhân đứng vào dưới mái hiên, bản năng muốn nói tin tức vừa rồi truyền đến, nhưng vô ý thức lại liếc mắt nhìn trong phòng, đáng tiếc bên trong là gian ngoài, không nhìn thấy phòng ngủ có mấy cô nương...
Dạ Kinh Đường hôm qua nếm Ngưng nhi cùng Tam Nương lần lượt hiến quả đào lớn, ngủ được có một chút, vừa mới bừng tỉnh, còn chưa thu thập chiến trường bừa bộn, nào dám để đại Bổn Bổn nhìn thấy, lập tức giơ tay lên dẫn nàng hướng sang phía khác:
“Ngưng nhi còn chưa có tỉnh, chúng ta đi ra hành lang nói đi.”
“Hừ...”
Đông Phương Ly Nhân đè xuống tạp niệm, cùng đi vào hành lang:
“Vừa mới nhận được tin tức, Cừu Thiên Hợp chuẩn bị đi Quân Sơn Đài tranh Đao Khôi. Cừu Thiên Hợp bỗng nhiên được thả ra, Quân Sơn Đài khẳng định biết ngươi xuất lực, ngày xưa cũng là bạn cũ. Ngươi vừa giết Hiên Viên Hồng Chí, Cừu Thiên Hợp lúc này tìm cha người ta đơn đấu...”
?
Bước chân Dạ Kinh Đường dừng lại, xoay đầu:
“Đã đi rồi?”
“Nghe như còn chưa có, nhưng tiếng gió cũng đã thổi đến đây, cũng chỉ trong hai ngày này.”
“Hai ngày này...”
Dạ Kinh Đường đưa tay vuốt vuốt trán, cảm thấy sảy ra chuyện lớn, suy nghĩ một chút nói:
“Ta lập tức lên đường đi qua đó một chuyến, nhìn xem có thể giữ Cừu Thiên Hợp hay không...”
“Ngươi vừa giết người, lúc này đi Quân Sơn Đài, không phải tự chui đầu vào lưới sao? Nếu không bản vương đưa tin tức cho Quân Sơn Đài...”
“Đao kiếm không có mắt, Cừu Thiên Hợp chủ động đến nhà đánh lôi đài , giống như là ký giấy sinh tử, Hiên Viên Triều nhẹ tay là nói võ đức, nếu thật sự hạ sát thủ, sau đó không cẩn thận thất thủ, quan phủ cũng không có lý do phạt nặng.
“Thời gian ngắn quan phủ cũng không liên lạc được Cừu Thiên Hợp, chờ hắn bước vào Quân Sơn Đài, chính là tên đã trên dây không bắn không được, không có cách nào lâm trận bỏ chạy. Ta tự có tính toán, giữ Cừu Thiên Hợp xong lập tức quay lại.”
Đông Phương Ly Nhân chung quy vẫn không yên lòng, suy nghĩ một chút nói:
“Để sư tôn đi theo ngươi đi, có sư tôn ở sau lưng, chí ít Hiên Viên Triều không giết được ngươi, phải ổn thỏa chút.”
Dạ Kinh Đường tự nhận thực lực không tầm thường, nhưng đối đầu với Đao Khôi danh chấn giang hồ mấy chục năm, vẫn có chút yếu, đối với chuyện này cũng không cự tuyệt, sau khi nói xong lập tức trở về phòng thu thập lại trang phục...
Mưa nhỏ khiến thời tiết nhiều hơn mấy phần ý lạnh, phố cũ Hoàng Tuyền trấn trống trải như tẩy rửa qua, bên ngoài Tâm Lão Tửu Tứ, có tấm biển “Hoàng Tuyền Đao mộ”, khi nước mưa thấm vào hiện ra màu vàng sậm.
Phía dưới mái hiên, hán tử dáng người khỏe mạnh, ngồi ở trên băng ghế nhỏ, trước mặt là một cái bàn nhỏ.
Ngồi ở đối diện là một bé gái năm sáu tuổi, buộc bím tóc sừng dê, cầm bút lông trong tay chăm chú viết chữ, nhỏ giọng thầm thì:
“Cha, sao không thấy Cừu gia gia?”
“Gọi là Cừu bá bá.”
“Nhưng mà, Cừu gia gia hơn năm mươi tuổi, hắn bảo ta gọi như vậy...”
“...”
Hiên Viên Thiên Cương hít vào một hơi, đưa tay xoa đầu con nhóc:
“Võ lâm cao thủ, mệnh rất dài, hơn năm mươi tuổi gọi ca ca cũng không thành vấn đề. Về sau gặp lại, gọi hắn là đại ca...”
“Cương tử!”
Bên trong tửu quán, lão bản nương A Lan lau bàn, khăn lau đập trên mặt bàn, con nhóc bị dọa sợ vội vàng vùi đầu viết chữ, Hiên Viên Thiên Cương cũng ngồi thẳng hơn một chút:
“Chỉ đùa một chút thôi.”
“Ngươi nói đùa cái gì? Khuê nữ mới lớn như vậy, ngươi nói cái gì nàng nghe cái đó, khi còn bé không dạy tốt quy củ, lớn lên đi sai đường thì làm sao bây giờ?”
“Aizz...”
Nàng dâu dạy dỗ tướng công, không thể nghi ngờ là tiết mục tiểu dân tỉnh lẻ thích nhất, giọng nói truyền ra, khiến không ít hàng xóm láng giềng dò xét, ngay cả tiểu nha đầu cũng cúi đầu cười trộm.
Hiên Viên Thiên Cương nghe một lát, chống đầu gối đứng dậy đi về hướng hậu viện:
“Không có sinh ý gì, ta đi đánh mấy con cá...”
“Ngươi đừng chạy, trời đang chuẩn bị âm u, trời lại mưa lớn, ngươi đánh cái gì cá?”
A Lan giữ chặt tay áo Hiên Viên Thiên Cương, kéo hắn vào trong phòng:
“Có phải ngươi không muốn đi Quân Sơn Đài xem náo nhiệt?”
Hiên Viên Thiên Cương đi đến trước bàn châm trà, lắc đầu nói:
“Hơn hai mươi năm trước đã lui, đối với náo nhiệt giang hồ sớm đã mất hứng thú. Còn nữa, đao pháp của Cừu Thiên Hợp, cũng không có gì đáng xem.”
A Lan đối với lời này bán tín bán nghi, dù sao Hiên Viên Thiên Cương sinh ra chính là người giang hồ, cũng nên sống ở trên giang hồ. Ở đây làm ngư ông cả ngày vây quanh củi gạo dầu muối đảo quanh chợ búa, là tình thế bức bách chỉ có thể ở đây tránh họa thôi.
Nhưng làm thê tử, dù là A Lan cảm thấy tướng công rất lợi hại, không nên bình thường sống hết đời như vậy, cũng không muốn hắn lại đi xông xáo giang hồ sinh tử vô thường.
A Lan nghĩ nghĩ, nói khẽ: “Trước kia khi cha làm chưởng quỹ, khi uống rượu cùng bọn Trịnh Phong đã từng khuyên qua, nói tính tình Trịnh Phong ngay thẳng không đủ khéo léo đưa đẩy, nên đi bên ngoài du lịch mười năm lại ra khỏi núi.