Chương 600: Gọi Về
Đảo mắt đã là giữa tháng bảy, tia nắng vàng thần thánh vẩy trên đầu Thiên Thủy kiều.
Ngõ nhỏ Bùi gia, chỗ sâu bên trong đại trạch, sáng sớm bọn nha hoàn đã làm xong công việc trên tay, toàn bộ vây quanh ở hành lang, líu ríu nói chuyện phiếm:
"Chắc chắn đúng như vậy, ta nghe Trần tiêu đầu chính miệng nói, Dạ thiếu gia chạy tới Trạch Châu Quân Sơn Đài, một đao chém cái hồ lớn thành hai nửa, lão Đao Khôi kia bay ra xa ngoài ba dặm..."
"Ba dặm?"
"Dạ thiếu gia đánh xong đạp gió mà đi, trong ngực còn ôm một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành...."
"Ai nha? Không phải là Tam Nương chứ?"
"Tú Hà tỷ nói không phải, Tam Nương xinh đẹp, nhưng trước công chúng để Dạ thiếu gia ôm, sợ là mặt trời mọc lên từ phía tây...”
Mồm năm miệng mười, truyền vào Tây Nhã trạch lịch sự tao nhã, Chiết Vân Ly lòng dạ bền vững mỗi ngày đều ở bên hồ luyện quyền, không cô tịch.
Tiểu thư bị giam giữ lại trong khuê phòng ở Tây trạch tất cả cửa sổ đều đóng kín.
Gian ngoài đặt một cái bàn, phía trên trải thảm mềm, gọn gàng bày biện bạch ngọc, trên bàn thì đặt bút mực cùng giấy nghiên làm tốt việc sao chép.
Trong buồng rèm châu cách xa nhau, bình phong màu xanh nhạt vắt áo váy, bên trên bàn trang điểm đặt một bội đao dài ba thước, bên cạnh còn có son phấn bột nước, hộp trâm, cùng chim, lừa gỗ, Các vật nhỏ như bích ngọc và rùa đen.
Ở giữa giường, Chiết Vân Ly mặc đồ ngủ màu trắng, nằm hình chữ đại trên gối đầu, cổ áo lỏng lẻo hiện ra một vòng trắng nõn, khuôn mặt linh khí mười phần tràn đầy rầu rĩ không vui, thỉnh thoảng còn xoay người thở dài một hơi:
"Aizz"
Mấy ngày nữa, Chiết Vân Ly tròn mười sáu tuổi, từ bé gái đã biến thành nữ hiệp đường đường chính chính.
Dựa theo lệ cũ của giang hồ, mười sáu tuổi là có thể có lấy chồng, cũng có thể một mình đi ra ngoài xông xáo giang hồ.
Thời gian quan trọng như vậy, sư phụ lại ở bên ngoài mấy ngàn dặm xa tận Nam Tiêu Sơn, mà sư nương thì chạy đi theo Kinh Đường ca, cũng không biết lúc nào trở về, Ngay cả Chim Chim hết ăn lại nằm cũng không ở đây.
Chiết Vân Ly mấy ngày nay cảm giác ngủ không ngon một chút nào, hôm nay sáng sớm đã tỉnh, trên giường lật người suy nghĩ chuyện về sau.
Đã là đại cô nương, sư nương hẳn là sẽ không bắt buộc nàng chép sách, hay đánh đòn đi...
Không còn là tiểu nha đầu, phải có chí hướng, thân là đao khách, chí hướng tất nhiên là tranh Đao Khôi, không biết chuốc say Kinh Đường ca rồi đánh một trận có tính không...
Suy nghĩ lung tung hơn nửa ngày, mặt trời đã lên cao.
Có thể là mặt trời phơi mông còn chưa rời giường, bị nha hoàn Bùi gia làm trò cười, Chiết Vân Ly chậm rãi rời giường, sau khi rửa mặt thay váy, mặc thành bộ dáng tiểu thư yêu kiều, một mình ra ngoài đi dạo.
Ngày mùa thu thời tiết mát mẻ, trên đường ở phố kinh thành rất nhiều người.
Chiết Vân Ly trên đường phố đi qua ngõ hẻm, tản bộ không có mục đích nửa ngày, trên tay nhiều thêm mấy túi đồ ăn vặt, không biết trên đường đi về xưởng nhuộm từ lúc nào.
Xưởng nhuộm sửa chữa cơ bản đã kết thúc, bây giờ đường đi rực rỡ hẳn lên, hai bên cửa hàng đều đang sửa chữa, có mấy nhà động tác nhanh, đã bắt đầu kinh doanh, con đường những năm qua ít ai lui tới, cũng nhiều thêm một chút người xe đi lại.
Tiểu viện Song Quế trong ngõ, trồng không ít bồn cây cảnh, còn chưa có dọn nhà, những vật này tất nhiên không dời đi, trước khi đi Lạc Ngưng đã thông báo, để nàng thường xuyên tới xem một chút, tưới tưới nước cho ít bồn cây.
Chiết Vân Ly lấy hạt dưa cắn, trên đường về cùng quản sự Bùi gia lên tiếng chào hỏi, đi hướng ngõ hẻm Song Quế, trong đầu còn nghĩ chuyện sau khi trưởng thành.
Kết quả vừa mới chuyển vào ngõ nhỏ, chợt phát hiện trong chỗ sâu của đường hầm bên ngoài sân nhỏ, có bóng người lén lén lút lút.
Chiết Vân Ly lập tức hoàn hồn, quan sát tỉ mỉ, đã thấy bóng người bên ngoài viện, là cô nương ăn mặc kiểu nha hoàn, ở ngoài tường viện dò xét vào bên trong, hai chân trên không ngừng lên xuống.
? ?
Chiết Vân Ly sững sờ, ánh mắt đầu tiên là kinh hỉ, tiếp theo lại là hoảng hốt, trái phải bắt đầu đánh giá.
Nha hoàn ở trong ngõ nhỏ, khí chất mười phần giống Chiết Vân Ly, có một chút non nớt, mới đầu không nhận ra về sau cẩn thận phân biệt mới từ trên tường rào hạ xuống, mặt mũi tràn đầy vui mừng nói:
"Tiểu thư tiểu thư..."
Chiết Vân Ly vội vàng đưa tay, ra hiệu đối phương đừng đừng đánh động, bước nhanh đi đến trước mặt, trái phải dò xét:
"Bình nhi, sao ngươi lại tới đây? Sư phụ đâu?"
Bình nhi là Bình Thiên nha hoàn của giáo chủ, ngày bình thường phụ trách ăn uống cùng sinh hoạt của giáo chủ, bởi vì cùng tuổi với Chiết Vân Ly, quan hệ rất thân cận.
Gần nửa năm không gặp, Bình nhi hết sức kích động, lôi kéo tay Chiết Vân Ly nói:
"Giáo chủ không đến. Lúc đầu người định đưa cho phu nhân phong thư, nhưng ta sợ tiểu thư ăn không ngon mặc không đủ ấm, liền tự mình xin lệnh đến đây..."