Chương 601. Ngươi Cũng Bị Nghẹn Không Nhẹ
Chiết Vân Ly nghe thấy lời này, không khỏi khẩn trương:
"Sư phụ gọi chúng ta về Nam Tiêu Sơn?"
Bình nhi nhẹ gật đầu: "Phu nhân không ở đó, sự tình lớn nhỏ đều là giáo chủ quản lý, đã nửa năm. Nếu phu nhân bận bịu chính sự cũng được, nhưng phu nhân chuyện gì đều không làm..."
Chiết Vân Ly đưa Bình nhi trở lại trong viện, khẽ nhíu mày:
"Làm sao không làm? Ta cùng sư nương đều đã cứu Cừu đại hiệp ra..."
"Đúng thế, cứu ra thì trở về, còn ở kinh thành làm cái gì?"
"Ừm... sư nương còn có chuyện quan trọng chưa làm xong, xong xuôi sẽ trở về."
"Giáo chủ nói, tiến cung không làm được coi như xong."
Bình nhi ngồi ở trên băng ghế nhỏ, nghiêm túc nói:
"Vụng trộm tiến cung rất mạo hiểm, phu nhân võ nghệ bình thường cũng được, tin tức cũng tìm hiểu không đúng chỗ. Đao Khôi chính là người của triều đình cao thủ lợi hại như vậy, phu nhân ở kinh thành chờ đợi nửa năm, vậy mà một chữ cũng không nói tới..."
"..."
Chiết Vân Ly nháy mắt, bởi vì những đại sự này đều là sư nương làm chủ, nàng cũng không dám nói lung tung, đáp lại:
"Sư nương tự có cân nhắc, chuyện tiến cung mười phần chắc chín, ngươi trở về báo cho sư phụ như thế là được rồi, chờ chuyện xong xuôi chúng ta sẽ trở về."
Bình nhi lắc đầu: "Cái này không thể được. Vài ngày trước giáo chủ nói, triều đình có cao thủ còn không rõ, phu nhân đợi ở kinh thành dễ dàng xảy ra sự cố, để cho ta gọi các ngươi trở về, nếu như xác thực có phương pháp làm chính sự, thì để ta báo cáo tiến độ kịp thời..."
Báo cáo tiến độ? ?
Chiết Vân Ly ngồi thẳng một chút, có chút không cao hứng:
"Sư phụ để ngươi đến là giám sát ta cùng sư nương hay sao?"
Bình nhi vội vàng lắc đầu: "Cũng không phải giám sát, chính là hỗ trợ chân chạy vặt chiếu cố ăn uống cùng sinh hoạt thường ngày, nếu tiểu thư hoặc phu nhân ghét bỏ, ta sẽ trở về, giáo chủ tự mình tới cũng được."
Sư phụ tới?
Chiết Vân Ly cảm thấy sư phụ mà tới, thời gian nàng ban ngày đi tản bộ ban đêm chơi mạt chược sẽ hoàn toàn kết thúc, ngẫm lại chỉ có thể nhắm mắt nói:
"Ta làm sao lại ghét bỏ, ngươi đến vừa đúng lúc,sách ta còn chưa có chép xong..."
"Giáo chủ nói, không cho phép giúp người chép sách, ta còn phải mỗi ngày thay mặt giáo chủ kiểm tra, nếu không nghe lời, giáo chủ sẽ phái người tới đón tiểu thư trở về."
Chiết Vân Ly há to miệng, mặc dù không nói chuyện, lại cảm giác toàn bộ thế giới đều biến thành màu xám...
---
Vào đêm, hạ du dòng Thanh giang.
Mấy chiếc thuyền lớn tạo thành đội tàu, trên mặt sông di chuyển bình ổn.
Trên lầu hai thuyền bảo tiêu đi đầu, tới gần đuôi thuyền trong phòng đèn sáng, Dạ Kinh Đường lưng đeo bội đao, đứng chắp tay ở cửa sổ, nhìn ra hậu phương phía xa dậy sóng nước, đáy mắt mang theo một chút bất đắc dĩ.
Nếu như nói ba cô nương ở cùng một chỗ mà không có sữa ăn, vậy năm cô nương lại thêm mười cung nữ, trên cơ bản sẽ giống như bị giam lại.
Ở tầng giữa thuyền đều là nữ quyến, tầng có hai gian phòng, đều là tùy thân cung nữ ở đó, mà trên tầng cao nhất chính là phòng ngủ Thái hậu, Tuyền Cơ chân nhân cũng ở trên đó.
Bên ngoài thuyền còn có cấm quân cùng Hắc Nha cao thủ phụ trách bảo an, Dạ Kinh Đường không nói là lôi kéo Ngưng nhi cùng Tam Nương ngày qua ngày làm gì đó, ngay cả xuất môn đi lại cũng không quá thuận tiện, mấy ngày nay trên cơ bản chính là chân không bước ra khỏi nhà, nằm ở trên giường dưỡng thương.
Ngưng nhi cùng Tam Nương thì ở sát vách, ban ngày sẽ tới bôi thuốc, trong khi đó sẽ để cho hắn hôn một cái bóp một chút, mà ban đêm cũng không dám đợi ở trong phòng.
Về phần trên lầu có ba nữ tử, Bổn Bổn sợ sư tôn hiểu lầm chỉ có y nữ tới xem mạch mới đi theo tới thăm viếng một chút. Mà Tuyền Cơ chân nhân sợ Thái hậu hiểu lầm, cả ngày uống rượu căn bản cũng không đến, còn Thái hậu cũng không cần nói, căn bản không có lý do gặp mặt.
Bởi vì đợi trong phòng quá nhàm chán, ngay cả Chim Chim cũng không vui bồi tiếp hắn, mà cả ngày chạy lên trên lầu ăn trực uống trực, trên cơ bản không xuống đến đây.
Thuyền từ kênh đào Ô Tây xuất phát, đi ngược dòng nước trải qua hơn mười ngày trời đi thuyền, đã đến bến tàu phụ cận Giang An, khoảng cách tới bến tàu kinh thành không đến mười dặm.
Đội tàu chứa đầy cấm quân, còn áp tải Ô Vương, Diêu Văn Trung, Bạch Tư Mệnh trùm thổ phỉ, chờ quan gia đến bến tàu, mấy ngàn người vào thành, chỉ sợ có không ít chuyện.
Dạ Kinh Đường thấy trên quan thuyền phía sau đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống thuyền, quay người đi ra khỏi phòng.
Bên trong căn phòng cách vách , Ngưng nhi cùng Tam Nương cũng thu dọn đồ đạc, mặc dù cửa phòng bị đóng, nhưng lấy thực lực của Dạ Kinh Đường vẫn có thể nghe được xì xào bàn tán:
"Có thể tính đến, Kinh Đường sợ là nhịn gần chết..."
"Ta muốn trở về bồi Vân Ly. Ngươi lần trước không phải nói, nữ nhân giày vò thế nào cũng không hỏng? Hắn nghỉ ngơi dưỡng sức lâu như vậy, ngươi vừa vặn thử một chút nông sâu..."
"Ngươi cũng nghẹn không nhẹ, buổi tối hôm qua còn cọ cánh tay ta, nửa đêm nín không được chạy tới tham gia náo nhiệt...”