Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 602 - Chương 602 - Chính Sự Quan Trọng

Chương 602 - Chính Sự Quan Trọng
Chương 602 - Chính Sự Quan Trọng

Chương 602. Chính Sự Quan Trọng

"Ngươi cho là ta giống như ngươi? Ta ước gì có thể thanh tịnh mấy ngày..."

"Ngươi cứ giả vờ đi..."

Dạ Kinh Đường lắng nghe một lát, cũng không ngắt lời, thuận theo cầu thang đi lên tầng ba.

Chiếc thuyền này là bảo thuyền của Nữ Đế dùng để xuất hành, lầu ba vàng son lộng lẫy rất rộng lớn, nhưng phòng không nhiều, chỉ có thư phòng, phòng ngủ cùng sảnh ngắm cảnh.

Lập tức sẽ hồi cung làm chim Hoàng Yến, Thái hậu nương nương khẳng định sẽ lưu luyến không rời, đứng ở sảnh ngắm cảnh, nhìn phong cảnh hai bên bờ.

Tuyền Cơ chân nhân không có gì bất ngờ xảy ra lại uống nhiều, đứng phía sau ôm eo Thái hậu nương nương, cái cằm đặt ở trên bờ vai, cũng không biết đang làm những gì, phát hiện Dạ Kinh Đường đi lên còn quay đầu nhìn, rồi lại chuyển ánh mắt về.

Mà trong thư phòng, cửa mở ra, Đông Phương Ly Nhân đang ngồi ở trước thư án, lưng eo thẳng tắp viết trên giấy, nhìn bộ dáng giống như là đang phê duyệt tấu chương suy nghĩ quốc gia đại sự, thần sắc cực kì chuyên chú.

Dạ Kinh Đường vốn định gõ cửa, nhưng suy nghĩ thêm chút, lại không lên tiếng, ỷ vào võ nghệ cao cường, vô thanh vô tức chui vào thư phòng, lặng lẽ mò tới bên cạnh bàn đọc sách.

Giương mắt nhìn, có thể thấy được « hiệp nữ lệ » trang hiện ra, bên trong là tình tiết nữ hiệp thụ thương bị tiểu tặc chữa trị.

Còn mấy trang bên cạnh, thì đã vẽ xong, nửa phần trên là miêu tả hoàn cảnh hoa cỏ cây cối đều phác họa tỉ mỉ, không có chút nào qua loa, hình tượng hiệp nữ cùng tiểu tặc khắc hoạ vào gỗ sâu ba phân.

Mặc dù trên giấy vẽ tranh, lại có thể thông qua đường cong chập trùng, cảm giác được dưa hấu của cô gái vô cùng đẫy đà, cùng cảm giác tay nắm ở trên có lực...

Trong lòng Dạ Kinh Đường ngạc nhiên, như là Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy hắn tập võ. Quan sát tỉ mỉ tiểu tặc vô sỉ trong sách, lại phát hiện tướng mạo cực kì tuấn tú, có thể nói anh tuấn ngút trời

?

Lại dò xét hiệp nữ chịu nhục, mặc dù vẽ không giống, nhưng hai đầu lông mày toát ra khí khái hào hùng, vẫn là cảm giác giống như đã từng quen biết...

"..."

Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt, nhẫn nhịn nửa ngày, trong lòng cũng chỉ thốt ra một câu: Trách không được lại vẽ dưa hấu lớn như thế···

Bởi vì sợ quấy rầy, Dạ Kinh Đường cũng không lên tiếng, chỉ đứng tại chỗ cách đó không xa yên tĩnh dò xét.

Đông Phương Ly Nhân hết sức chăm chú vẽ, về sau vẽ xong một bức tranh, bên dưới còn lưu tự bạch, viết kịch bản trên sách, có thể nói thành ý tràn đầy.

Chờ chữ được viết xong, Đông Phương Ly Nhân mới để bút xuống, đưa tay duỗi lưng một cái. "Ừm ~... hả? !"

Cánh tay Đông Phương Ly Nhân vừa nâng lên, đã phát hiện cách đó không xa có một công tử áo đen đang đứng.

Bốn mắt nhìn nhau, Đông Phương Ly Nhân nháy mắt, tiếp theo chính là hơi đỏ mặt, nhanh tróng che lại giấy trên bàn: "Ai bảo ngươi đến?"

Dạ Kinh Đường làm ra bộ dáng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, ra hiệu ngoài cửa sổ:

"Thuyền lập tức đến, đi lên hỏi thăm để sắp xếp, thấy điện hạ đang bận công việ, không có quấy rầy."

Đông Phương Ly Nhân cảm giác Dạ Kinh Đường khẳng định đã nhìn hồi lâu, mắt liếc đến xuân cung đồ trên bàn, vội thu trang giấy lại, không vui nói:

"Ngươi là thuộc hạ của bản vương, phải nhớ cho kỹ thân phận của mình. Vốn còn muốn vẽ cho ngươi một tập tranh, ngươi đã như vậy ỷ sủng mà kiêu không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, thứ này..."

Dạ Kinh Đường ngây ngốc muốn giải thích, vội vàng nhận lỗi:

"Ta biết sai, về sau vào cửa khẳng định chào hỏi

Đông Phương Ly Nhân khe khẽ hừ một tiếng, bởi vì vốn là vẽ Dạ Kinh Đường, cũng không truy cứu quá nhiều, ngược lại nói:

"Còn phải đem Ô Vương tặc tử giao lại cho Hình bộ tạm giam, chỉ sợ phải bận rộn hơn nửa buổi tối. Ngươi có thương tích trong người, cũng không cần đi theo, về nghỉ ngơi sớm một chút. Vết thương của ngươi như thế nào?"

"Tĩnh dưỡng nhiều ngày như vậy, đã không sao, sáng mai ta đúng giờ đi Hắc Nha đưa tin."

"Không cần gấp gáp như vậy, từ án mạng ở phố Trúc Tịch vẫn bận đến bây giờ, cũng nên nghỉ ngơi buông lỏng mấy ngày, ngươi không phải muốn chuyển nhà mới sao, chờ hết bận lại đến nha môn. Bản vương đi xin thưởng cho ngươi, công trạng lần này, cầu một chức quan cũng không khó lắm."

Dạ Kinh Đường đối với những vật này cũng không thèm để ý, lại cười nói:

"Điện hạ nhìn xem rồi an bài, vậy ta cáo từ trước.”

"Ừm."

Đông Phương Ly Nhân khẽ vuốt cằm, bắt đầu chỉnh sửa trang vẽ, phát hiện Dạ Kinh Đường đi ra mấy bước lại quay đầu, cau mày nói:

"Còn có việc?"

"Những bức họa này có thể hay không..."

"Không được."

Đông Phương Ly Nhân mất ăn mất ngủ bận rộn nhiều ngày như vậy, mới vẽ ra như này, nhỡ đâu Dạ Kinh Đường cầm đi thưởng thức, làm mất hoặc là làm bẩn dính vào đồ vật gì kỳ quái, hắn sợ là phải thổ huyết, vì thế làm ra dáng vẻ không thương lượng, khoát tay nói:

"Chờ bản vương vẽ xong, đóng sách rồi mới cho ngươi."

Dạ Kinh Đường cũng không có cưỡng cầu, dặn dò một câu:

"Vẫn là lấy chính sự làm trọng, những vật này chậm rãi vẽ là được, ta không nóng nảy."

"Biết rồi."...

Bình Luận (0)
Comment