Chương 615. Ngự Quyền Quán
Thương Tiệm Ly cúi người hành lễ với Thái hậu cùng Tuyền Cơ chân nhân, sau đó nói khẽ:
"Vài ngày trước, bên cạnh Ngự Quyền Quán có hai tên Quyền Sư bị kẻ xấu làm hại, hung thủ động thủ gọn gàng, không lưu lại bao nhiêu vết tích. Ta và Xà Long đều đã đi xem qua, không nhìn ra lai lịch sâu cạn của hung thủ, bản án căn bản không có cách nào tra được. Dạ đại nhân nhãn lực độc đáo, nếu như có rảnh rỗi, hỗ trợ đi xem một chút, lại tra không được manh mối, Mạnh đại nhân sẽ muốn cắt lương tháng hai ta."
Vân An thành có nhân khẩu thường trú hơn trăm vạn, nhân khẩu lưu động rất nhiều, dân gian võ đức lại quá dồi dào, trên cơ bản mỗi ngày đều có án mạng phát sinh.
Nhưng Ngự Quyền Quán là nơi bồi dưỡng Võ sư và sĩ quan, một nửa bộ khoái Hắc Nha đều ra từ trong đó, xem như trường quân đội của nhà nước, bên trong có một đống lớn lão Tông Sư về hưu đảm nhiệm giáo đầu, nơi này xảy ra chuyện quả thực hiếm thấy.
Dạ Kinh Đường phá án nhiều lần, cũng coi như có một chút kinh nghiệm, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Được, buổi chiều ra sẽ đi qua đó nhìn xem, nhưng ta cũng chỉ bằng cảm giác tra án, có thể nhìn ra cái gì hay không thì không dám hứa chắc ...... "
Tuyền Cơ chân nhân bồi Thái hậu chờ đợi, cũng đang nghe hai người nói chuyện phiếm, thấy vậy thì nói:
"Dù sao cũng là đi dạo, ta cùng ngươi đi xem một chút đi."
Thái hậu nương nương đối với cái gì cũng đều tò mò, nghe thấy đi tra án, cũng hào hứng, cùng hai người trực tiếp đi về hướng Ngự Quyền Quán ......
Thời gian vẫn chưa đến giữa trưa, mặt trời cũng không chói chang như giữa hè, trên đường phố thành tây ngựa xe như nước, bốn phía đều là nam nam nữ nữ đi dạo.
Tuyền Cơ chân nhân mở ra dù nhỏ che nắng, che cho Thái hậu nương nương, bởi vì hoá trang nhìn rất giống thư hương tiểu thư bồi đương gia phu nhân dạo phố.
Mà Dạ Kinh Đường theo ở phía sau, mặc dù quần áo khí chất đều không tầm thường, nhưng hai tay cầm túi to to nhỏ nhỏ, trên lưng còn đeo thanh đao, có thể nói thể hiện ra thân phận cận vệ rất đúng chỗ.
Ba người xuất phát từ Tĩnh Vương phủ, tiến vào Ngự Quyền Quán, bởi vì vụ án sảy ra cũng đã mấy ngày, không tính là lửa cháy đến nơi, cho nên cũng không sốt ruột.
Thái hậu nương nương cực ít khi xuất cung, thời khắc giống như vô câu vô thúc đi dạo phố này, đoán chừng một năm cũng chỉ có thể được nghiệm mấy lần, dù là hết sức khắc chế muốn làm chính sự trước, tâm tư vẫn bị đồ vật rực rỡ muôn màu bên đường hấp dẫn.
Mà Tuyền Cơ chân nhân rất quan tâm Thái hậu, không cần Thái hậu mở miệng, đã chạy đi chỗ này mua cây trâm, chạy đi chỗ kia mua son phấn, cuối cùng toàn do Dạ Kinh Đường xách.
Dạ Kinh Đường thông qua quan sát Thái hậu nương nương, có thể xác định những món đồ mới mua này, cuối cùng đại khái cũng sẽ đặt ở trong cung hít bụi, có thể nhớ tới cũng không dễ dàng, lại càng không cần phải nói lấy ra để dùng.
Nhưng dạo phố vốn là để trải nghiệm quá trình mua mua mua, Dạ Kinh Đường thấy Thái hậu rất thích, cũng không biểu hiện ra thái độ thúc giục, ngẫu nhiên còn giúp Thái hậu nương nương ngắm một chút, cho ra chút đề nghị.
Cứ đi như thế hơn nửa ngày, ba người dần dần đi tới Ngự Quyền Quán thành tây.
Ngự Quyền Quán tương đương với "Quốc Tử Giám" của quân nhân, các tiên sinh bên trong đều là cao thủ từ Lục Phiến Môn, Hắc Nha, không ít Tông Sư danh môn cũng được mời tới, bên trong đó cũng không phải đơn giản chỉ dạy quyền cước, mà là đao thương kiếm kích, binh pháp thao lược, tình báo ám sát các loại..., học sinh có thể thuận lợi tốt nghiệp, chí ít cất bước cũng đã là quan võ.
Thường nói "Cùng văn phú vũ", người có thể ở chỗ này học nghệ, gia cảnh đều không kém, một nửa là tử đệ gia môn nào đó, còn lại là người trẻ tuổi trong nha môn đáng giá dưỡng.
Văn nhân đọc sách chỉ cần một cái bàn, mà tập võ thì cần sân bãi, khí giới, quân nhân đi cầu học ở triều đình không sắp xếp được ký túc xá, vì thế xung quanh quảng trường Ngự Quyền Quán, đều là sân viện cho thuê, đi đến gần là có thể nghe được các loại âm thanh đập nện.
Sau khi đến mục đích, Dạ Kinh Đường đi đến phía trước tìm người qua đường nghe được vị trí sảy ra án mạng, sau đó đưa theo hai nữ tử, từ đường phố chính quẹo vào ngõ nhỏ, lúc đi tới Dạ Kinh Đường còn dò hỏi:
"Ngự Quyền Quán không cần bái sư đã có thể học võ nghệ?"
Tuyền Cơ chân nhân lắc đầu: "Ở chỗ này học nghệ, giống như Quốc Tử Giám, được coi như là "môn sinh Thiên tử", sư ân ghi tạc trên thân Thánh thượng.”
"Mặc dù danh sư Ngự Quyền Quán đông đảo, nhưng ngươi học trộm cũng không cần nghĩ, ngươi đi làm giáo đầu còn tạm được, bọn hắn không dạy được ngươi."
Dạ Kinh Đường cười nói: "Trong ba người tất sẽ có thầy ta, công phu tốt xấu chỉ nhìn nó đang ở trên tay người nào, công phu ta không biết chính là công phu tốt, nào có cách nói không dạy được."
Thái hậu nương nương đi ở bên cạnh, bởi vì chen miệng không lọt, đành dùng dáng vẻ quý khí đánh giá phòng xá xung quanh, đợi sau khi chuyển qua một khúc ngoặt, phát hiện trong ngõ nhỏ dựng một túp lều giản dị, phía dưới đứng mấy bộ khoái, nói:
"Có phải chỗ này hay không?"
"Hẳn là phải."