Chương 617. Mượn Cơ Hội
Tuyền Cơ chân nhân nửa ngồi xuống, cầm lấy roi gân trâu cán gỗ xem xét, bên trên cũng không bị hỏng, nhưng ở giữa thì xuất hiện vết rạn, dường như là bị nội kình đánh gãy.
Dạ Kinh Đường thì xốc lên vải trắng, có thể thấy được thi thể tóc bạc phơ, miệng mũi có vết máu, hai tay đều có máu ứ đọng, vết thương trí mạng thì ở ngực, có thể nhìn thấy vết thương hình tròn đen nhánh.
Vũ Văn Thừa Đức chỉ vào ngực thi thể:
"Chỗ khác thì không nhìn ra cái gì, chỉ có vết thương trí mạng này, hạ quan cảm thấy là do một gậy xuyên tim, Thương đại nhân suy đoán là ám khí trong Thiết Đản, nhưng chung quanh không phát hiện ra vết tích ám khí rơi xuống đất khi bị ném ra..."
Dạ Kinh Đường lại nhìn thi thể bên cạnh một chút, đứng dậy nhíu mày suy tư, lại nhìn về phía Thủy Thủy bên cạnh:
"Ngươi thấy thế nào?"
Tuyền Cơ chân nhân đứng dậy: "Người tới võ nghệ rất cao, lại cẩn thận chặt chẽ tận lực ẩn giấu vết tích, muốn căn cứ vào những thứ này mà tìm ra lai lịch hung phạm thì rất khó."
Dạ Kinh Đường nhẹ gật đầu, nhặt đoạn gậy gỗ làm cán roi trong viện, ném cho Tuyền Cơ chân nhân:
"Ta cần diễn luyện một chút để xem có thể thôi diễn ra động tác của hung thủ hay không. Ngươi ra ngoài, đừng ở chỗ này."
Vũ Văn Thừa Đức thấy vậy thì tinh thần tỉnh táo, vội vàng để bộ khoái vây quanh ở trong ngõ nhỏ lui xa một chút.
Tuyền Cơ chân nhân ngược lại là hiểu rõ Dạ Kinh Đường muốn làm gì, cầm cán roi đóng vai người bị hại, bày ra bộ dáng giáo đầu nghiêm khắc, đi ở giữa ngõ nhỏ.
Dạ Kinh Đường nhìn xuống mấy vết nứt dưới mặt đất, vì để cho Thái hậu nương nương có chút cảm giác được tham dự, lại đưa tay ngoắc ngoắc:
"Đến đây, ngươi đứng ở chỗ này."
"Hả?"
Thái hậu nương nương đang tò mò nhìn qua, thấy nàng cũng có phần nên rất ngoan đi tới, đứng vững ở cổng, sau khi Dạ Kinh Đường nhìn chung quanh một chút, đi đến một góc ngoặt.
Ngày mùa thu, trong hẻm nhỏ lúc này an tĩnh lại, ba bóng người phân biệt đứng ở các điểm trong ngõ nhỏ.
Hai tay Tuyền Cơ chân nhân chắp sau lưng cầm thước dạy học, đứng thẳng nhìn về hướng viện nhỏ, làm ra bộ dáng bí mật quan sát học sinh tập võ, không có bất kỳ âm thanh gì.
Dạ Kinh Đường làm ra bộ dáng người đi dạo qua đường, bước chân lặng im đi vào khúc ngoặt, phát hiện Tuyền Cơ chân nhân đang đứng giữa ngõ nhỏ nên dừng lại.
Mà Tuyền Cơ chân nhân chợt phát hiện có người xuất hiện, sắc trời quá tối không thấy rõ người nào, tiện tay vung roi lượn vòng đến trước mặt, làm ra động tác gõ lòng bàn tay.
Ba ~
Động tác này nhìn như là đang bày ra tư thế sư trưởng nghiêm khắc, kì thực là chuẩn bị đối địch.
Mà Dạ Kinh Đường thấy tình thế không ổn, nhanh tróng đưa tay nắm hư không, làm ra động tác xuất thương về phía Tuyền Cơ chân nhân.
Lời nói của Tuyền Cơ chân nhân còn chưa ra khỏi miệng đã dừng lại im bặt, nghiêng thân né tránh.
Oành --
Dạ Kinh Đường ra một chiêu, hai chân đồng thời phát lực, trong chốc lát vượt qua khoảng cách ba trượng vọt tới trước mặt Tuyền Cơ chân nhân, tay trái đánh ra một tư thế hắc hổ đào tâm.
Hai tay Tuyền Cơ chân nhân nâng cán roi lên đón đỡ, kết quả là gậy gỗ không đủ cứng rắn, căn bản không có tác dụng đón đỡ, đụng một cái đã gãy mất, Dạ Kinh Đường trực tiếp chụp về phía bộ ngực đường cong hoàn mỹ của Tuyền Cơ chân nhân!
Két --
Dạ Kinh Đường hết sức chăm chú phân tích động tác, phát hiện gậy gỗ ngoài ý muốn bị đánh gãy, hắc hổ đào tâm dừng ngay trước vạt áo.
Lần này dừng mười phần đúng chỗ, không có chút lực nào chạm đến thân thể Tuyền Cơ chân nhân, ngay cả vạt áo mềm mại đến cực hạn cũng không bị đè xuống, có thể nói là dừng lại không sai chút nào, bất kỳ lão sư phụ có võ hạnh nào nhìn thấy, chỉ sợ đều phải vỗ tay tán thưởng khen một câu "Hảo công phu".
Nhưng rơi vào đáy mắt Tuyền Cơ chân nhân, cái dừng vừa đúng này, chính là "Ngoài ý muốn thất thủ đánh nàng một chưởng", biến thành "Thành thạo điêu luyện mượn cơ hội sờ nàng một cái !?!”
Cảm nhận được nhiệt độ trên vạt áo mềm mại, đôi mắt hoa đào của Tuyền Cơ chân nhân mở to thêm mấy phần, ý tứ rõ ràng trong đáy mắt là -- ngươi cố ý đúng không hả? Có thể ngừng sao ngươi không ngừng sớm?
Nhưng mặc dù trong lòng nổi nóng, Tuyền Cơ chân nhân vẫn phối hợp không xuất hiện sai lầm, vẫn dựa theo dáng vẻ bị trọng kích, lui về sau hai bước, đập lên tường rào.
Oành ~
Dạ Kinh Đường ngược lại là có chút loạn trận cước, kéo binh khí về lại lần nữa đá ra, làm ra bộ dáng đánh trúng tim Tuyền Cơ chân nhân, sau đó thuận thế kéo về phía sau, ném binh khí ra sau, nhìn về phía Thái hậu nương nương đang tò mò nhìn quanh.
Một bộ động tác rất nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã diễn luyện xong.
Bước chân hạ xuống của Dạ Kinh Đường và điểm nhận lực của Tuyền Cơ chân nhân, không sai chút nào với hiện trường vụ án.
Bây giờ Tuyền Cơ chân nhân hẳn là đã bị đánh ngã, nhưng cũng không thuận vách tường trượt xuống đóng vai thi thể, mà là lấy tay áo che tay vỗ nhẹ bộ ngực, ánh mắt mang theo ba phần nguy hiểm nhìn Dạ Kinh Đường.