Chương 619. Mờ Ám
"Sao có thể như vậy. Chỉ là trong ngõ nhỏ nhiều người phức tạp, quyền cước lại không có mắt, sợ mạo phạm Thái hậu nương nương."
Tuyền Cơ chân nhân vừa rồi đã bị mạo phạm, lúc này hơi híp mắt lại:
"Ngươi không lo lắng mạo phạm ta? Hay là ngươi cảm thấy, xoa đụng ta một chút không tính là chuyện gì lớn?"
Thái hậu nương nương cũng không đần, cảm thấy lời này có ý vị nữ nhân nũng nịu cáu kỉnh, nhíu mày nhắc nhở:
"Ngươi là trưởng bối, vãn bối trong lúc tỷ thí không cẩn thận mạo phạm ngươi một chút thì thế nào? Thật sự chiếm tiện nghi, cũng là trưởng bối học nghệ không tinh như ngươi, còn có thể trách người ta?"
(→→)!
Sắc mặt Dạ Kinh Đường không có một gợn sóng, nhưng đáy lòng rất muốn dựng ngón cái cho Thái hậu nương nương.
Tuyền Cơ chân nhân bị Thái hậu nương nương mắng cho không còn lời nào để nói, vì thế cũng không nói thêm nữa, lôi kéo Thái hậu đi lên phía trước....
----
Một bên khác, cách Ngự Quyền Quán hơn hai dặm, trong một gian khách điếm.
Ngự Quyền Quán sảy ra án mạng, mấy ngày nay trên đường phố khắp nơi có thể thấy được bộ khoái đi lại tuần tra, các khách điếm là nơi nha môn trọng điểm để ý.
Sương phòng lầu hai khách điếm, một thương nhân ăn mặc như người trung niên, cúi đầu khom lưng đuổi quan sai tuần tra theo thông lệ đi, sau đó đóng cửa phòng lại.
Trong phòng, một nam tử có dáng người trung đẳng ngồi đó, cách ăn mặc như sư gia, đang ngồi ngay trước bàn cầm bàn tính tính sổ sách.
Trong phòng, trừ mấy rương hàng hóa hỗn tạp nhập khẩu từ Bắc Lương, cũng không có vật khả nghi khác.
Thương nhân đứng ở cửa ra vào nghiêng tai lắng nghe, xác định quan sai đã xuống lầu đi xa, mới quay người trở lại, khôi phục khí khái giang hồ, lấy ra một cây kính viễn vọng làm bằng đồng từ trong rương, đứng ở cửa sổ nhìn về Ngự Quyền Quán xa xa:
"Ba ngày rồi vẫn đang tuần tra từng nhà, khẳng định không tra được đầu mối hữu dụng, đoán chừng qua hai ngày nữa, chuyện này sẽ qua."
Nam nhân ngồi ở trước bà, đẩy bàn tính sang một bên, sắc mặt có chút bất mãn:
"Rõ ràng biên một cái cớ là có thể lấp liếm cho qua sự tình, cứ nhất định phải động thủ giết người, án mạng ở kinh thành, ngươi cho rằng không ai quản giống ở Lương Châu?"
Thương nhân trung niên thở dài:
"Nếu có thể lấp liếm cho qua, sao ta lại có thể bí quá hoá liều. Có phải cao thủ hay không, liếc nhau là biết, lão giáo đầu kia không đơn giản, ta không trực tiếp ra tay, hắn hô lên một cái, cao thủ Ngự Quyền Quán đều sẽ chạy tới..."
"Hừ! Gây ra động tĩnh lớn như thế, nếu đổi lại trước kia còn tốt, trừ bát bộ Địa Tạng cùng thần tiên trong cung, không ai có thể làm gì chúng ta. Nhưng nghe nói đêm qua, Tĩnh Vương trở về kinh, Tuyền Cơ chân nhân, Dạ Kinh Đường đều đi theo. Hai võ khôi ở kinh thành, Bình Thiên giáo chủ còn không nhất định dám đến, ngươi sớm sẽ bại lộ hành tung, về sau chúng ta còn làm việc thế nào?"
Thương nhân trung niên để ống nhòm xuống, ngồi xuống trên cái bàn đối diện:
"Chúng ta cũng không phải hướng về phía võ khôi mà tới, chỉ cần về sau điệu thấp làm việc sẽ không để lộ hành tung, hai võ khôi này cũng không có khả năng đột nhiên tìm được chúng ta, vẫn là nói chuyện chính sự trước đi.
"Liễu Thiên Sanh chạy trốn hai mươi năm, tháng trước mới lộ mặt ở kinh thành, Hắc Nha bắt người không gióng trống khua chiêng tuyên dương, khẳng định là bí mật chiêu an. Đã bị chiêu an, thì có lẽ sẽ đi dạy quyền pháp, ta đi lại quanh Ngự Quyền Quán nhiều ngày như vậy, không nhìn thấy bên trong có Liễu Thiên Sanh..."
Nam tử ăn mặc như sư gia, buông chén trà xuống:
"Đã nói với ngươi rồi, ngự quyền quán không phải nơi dạy quyền, ý của cái chữ "Quyền" này khác. Mà giáo đầu lợi hại nhất bên trong cũng chỉ là Tông Sư, cực Tông Sư, Liễu Thiên Sanh là lão võ khôi, thứ hắn dạy ngay cả lão giáo đầu cũng không nhất định nghe hiểu, sao lại phải ở chỗ này dạy học đồ..."
"Vậy trừ nơi này ra còn có thể đi đâu tìm Liễu Thiên Sanh? Chúng ta cũng không thể đi tìm ở Tĩnh Vương phủ, Tuyền Cơ chân nhân, Dạ Kinh Đường không chừng đều ở đó, phương viên ba dặm gần đó tốt nhất chúng ta đều chớ tới gần."
"Đã dạy quyền, chắc chắn sẽ có chút tiếng gió, chậm rãi tìm là được, trước tiên đi tra một chuyện khác."
Sư gia nói đến chỗ này, ngón tay gõ nhẹ bàn, suy nghĩ một chút, nói:
"Chuyến này bang chủ đặc biệt bàn giao, cần phải tìm được dược sư Bắc Lương kia, tìm hiểu ra phối phương Thiên Lang Châu. Ta đánh giá người dược sư kia, hôm qua đã bị áp giải theo thuyền về."
Thương nhân trung niên đối với cái này có chút nghi hoặc:
"Thiên Lang Châu đến cùng là cái thứ gì? Bang chủ là tuyệt đại kiêu hùng như thế, thậm chí ngay cả kẻ thù cũng buông xuống trước, lại đi tìm thứ này?"
"Bang chủ lúc tuổi còn trẻ bị Liễu Thiên Sanh phế đi võ nghệ, chạy đến Bắc Lương tìm Tuyết Hồ Hoa, cuối cùng tìm được trong một bộ lạc nhỏ, còn nghe được chút bí văn về Thiên Lang Châu này, nghe nói là thần châu ông trời ban cho bá chủ vạn bộ lạc, ai có nó thì người đó chính là người ông trời chọn trúng, ừm, không khác lắm với "Quân quyền thần thụ" của Đại Ngụy ta."
Sư gia nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:
"Hồng Sơn chúng ta lâu dài giúp đỡ Tây Hải chư bộ vận chuyển muối và sắt, có quan hệ không tệ với các bộ tộc lớn, người bên kia cũng phục võ nghệ cái thế của bang chủ. Chỉ cần tìm được Thiên Lang Châu, không chừng có thể một lần nữa gây dựng Thiên Lang thiết kỵ, đến lúc đó..."
Thương nhân trung niên lắc đầu ngắt lời: "Người giang hồ chính là người giang hồ, tâm đừng nghĩ lớn như vậy. Bình Thiên giáo chủ lợi hại như vậy, cũng không dám công khai nói chuyện phục hồi Đại Yên, chúng ta tạo phản sợ là...”
"Bình Thiên Giáo ở Thiên Nam, vốn không có khả năng khởi sự, Lương Châu thì khác, dân phong bưu hãn lại có chiến mã, phương bắc còn có đường lui vô cùng vô tận, từ xưa đến nay chính là phản tặc và giặc cướp... Đúng rồi, nghe nói Đao Khôi mới là Dạ Kinh Đường, chính là người Lương Châu chúng ta, thế nhân thường nói "Cùng văn phú vũ", Lương Châu nghèo thành dạng này còn có thể ra hai võ khôi, giang hồ coi bói đều nói là Tử Huy tinh hạ phàm, bây giờ "Đại khí vận" đã hạ xuống Lương Châu, bang chủ chúng ta là bá chủ Lương Châu, nếu khởi thế, há không phải là theo thời thế mà sinh...."
Thương nhân trung niên cảm thấy cũng có đạo lý, nhưng nghĩ nghĩ lại cau mày nói:
"Dạ Kinh Đường là người Lương Châu, cũng là võ khôi. Vạn nhất "Tử Huy tinh hạ phàm" trên thân có đại khí vận này là Dạ Kinh Đường thì làm sao xử lý?"
"? ? ... Ngươi không biết nói chuyện thì ngậm miệng!"
"Này..."