Chương 620. Dạo Phố!
Lúc hoàng hôn, ánh tà dương nhu hòa vẩy vào bờ nam Huân Hà mọc đầy dương liễu.
Vô số nam thanh nữ tú mặc quần áo đi dạo bên bờ sông.
Bùi Tương Quân trở lại kinh thành sau đó triệt để trở thành phu nhân gia đình quý phái, dáng vẻ đoan trang đi trên đường, nhìn du thuyền lớn nhỏ lui tới, Tú Hà thì theo ở phía sau, ôm các loại vật phẩm mua được trên đường.
Mà Lạc Ngưng thì đi bên cạnh, khí chất thanh lãnh ăn nói có ý, tiểu Vân ly và Chim Chim đi theo bên cạnh, ngoài ra còn có Bình Nhi lần đầu tiên tới kinh thành, tràn đầy hiếu kỳ.
Chuyến này ra ngoài là chuẩn bị những vật cần thiết cho nhà mới, khăn tay son phấn đồ trang trí vân vân.
Bởi vì sau này Chiết Vân Ly cũng phải vào nhà mới ở cho nên Lạc Ngưng mới dẫn hai người đi theo, vì giải thích quan hệ của mọi người cho Bình Nhi còn tốn không ít tâm tư, đại khái lấy lý do là —— vì che giấu tung tích ở kinh thành cho nên nàng đã hạ mình giả dạng làm nữ bằng hữu của Dạ Kinh Đường, không ít người hiểu lầm nàng là nhân tình của Dạ Kinh Đường, ngươi có nghe nói cũng không cần phải giải thích, tự mình hiểu là được.
Bình Nhi biết nguy hiểm khi ẩn núp ở kinh thành cho nên cũng ngầm hiểu và không hỏi nhiều, còn nhanh chóng nhập tâm vào nhân vật của mình, diễn vai tiểu nha hoàng vừa mới tới, tránh cho người ngoài nghi ngờ.
Bây giờ trở về kinh thành, Lạc Ngưng không thể đi ra bên ngoài cãi nhau tranh giành tình nhân với Tam Nương, chỉ giữ vững dáng vẻ cự người ngoài ngàn dặm, suy tư chuyện tối ngày hôm qua.
Nhớ tới tối hôm qua, trong lòng Lạc Ngưng có chút căm tức, rõ ràng là nàng phát hiện tình huống ngoài ý muốn mới vô cùng lo lắng chạy tới trong phòng Tam Nương, kết quả Tam Nương tức giận bắt lấy nàng không tha, muốn cho nàng đảm bảo cái này đảm bảo cái kia.
Dạ Kinh Đường, cái tên không có lương tâm đó chỉ biết cười ha ha, không có giải vây cho nàng!
Nếu như ở riêng với nhau thì chắc chắn tiểu tặc sẽ mở ra lối riêng, nàng không thể nào cắn răng nhẫn nhịn, nhưng mà có Tam Nương ở đây thì sau nàng có thể làm ra chuyện vô cùng xấu hổ đó được.
Dưới tình huống không thể tránh thoát được nàng cũng chỉ có thể chọn việc nhẹ nhõm hơn giữa hai việc...
Bây giờ Lạc Ngưng đi trên đường, cảm giác trong lòng rất khó miêu tả, giống như là không có mặt quần lót, không có mặt mũi gặp người, không biết nàng dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể duy trì được dáng vẻ tiên tử lạnh như băng.
Vừa nghĩ tới phải mấy tháng mới có thể khôi phục lại dáng vẻ nữ tử thành thục mới có, trong lòng Lạc Ngưng rất là bất an, lỡ như Vân Ly phát hiện ra bí mật của nàng hơn nữa còn là bí mật không hợp thói thường như thế thì sợ là đời này nàng cũng không ngóc đầu lên nổi...
Trong lúc suy nghĩ lung tung, năm người bọn họ đã dọc theo đường dành riêng cho người đi bộ mua không ít vật dụng hàng ngày, dần dần đi tới gần Văn Đức Kiều.
Những người ở Văn Đức Kiều đều là quan to hiển quý, đa số những cửa hàng xung quanh đều là cửa hàng bán đồ xa xỉ, người đi trên đường phần lớn là gia quyến của những gia đình hiển quý trong kinh thành.
Bùi Tương Quân xác định mục tiêu, chuẩn bị đi cửa hàng của Phạm Cửu Nương mua đồ tình thú, nhưng mà khi đi được nửa đường thì nhìn thấy mấy công tử ca đang vây quanh một thành thương bên đường mà trò chuyện:
"... Cái này không phải là Thiên Lý Kính, lần trước Vương huynh hỏi ta mượn một món ngọc khí tiền triều, kết quả làm mất rồi, bồi thường ta một cái, ngoại trừ nhìn xa hơn thì cũng không có tác dụng gì khác..."
"Công tử nói như vậy là sai rồi, Thiên Lý Kính này cũng không đơn giản, là quân khí giám sát do Bắc Lương tạo ra, ta dùng nhiều tiền mới mua được từ bên chỗ biên quân Bắc Lương. Những năm qua, lão Quyền Khôi Liễu Thiên Sanh lợi hại nhất cũng chỉ có thể phát hiện ra được gió thổi cỏ lay trong phạm vi ba tới năm dặm, thứ này lại không giống như vậy, dù hơn hai mươi dặm, chỉ cần đứng trên chỗ cao là có thể quan sát hết tất cả mọi động tĩnh..."
"A đúng là có minh văn của giám sát quân Bắc Lương, thứ này được tuyên truyền là lợi hại nhưng thực tế làm sao mà thắng được Võ Khôi, Liễu Thiên Sanh là cách tường phát hiện đối diện gió thổi cỏ lay, không cần ngẩng đầu, chỗ mà thứ này có thể nhìn thấy được thì người có thị lực tốt không cần dùng nó cũng có thể nhìn thấy được..."
"Ồ? Công tử hẳn là đã từng gặp giang hồ kiêu hùng Liễu Thiên Sanh?"
"Vài ngày trước mới vừa gặp ở Long Khê Hạng, còn học được một chút quyền pháp..."
"Chỉ sợ thân phận của U công tử cũng không bình thường, thất kính thất kính."
Chiết Vân Ly đi ở phía sau cũng nghe thấy cuộc nói chuyện này, đảo mắt nhìn lại thấy một đống vật hiếm lạ cho nên cũng muốn đi qua coi một chút.
Lạc Ngưng biết công tử Văn Đức Kiều đều có thân phận không tầm thường, không muốn cho Dạ Kinh Đường gây chuyện, kéo Chiết Vân Ly lại, sau đó đi tới trước mặt Tam Nương, dò hỏi: "Không phải Dạ Kinh Đường nói Liễu Thiên Sanh chỉ dạy Tông sư không dạy người tầm thường sao? Quý công tử đó là ai?"