Chương 622. Sao Lại Được Gọi Là Thủy Thủy
Vương phu nhân khẽ lay động quạt tròn, hơi suy tư, lại tiến đến trước mặt: "Lát ngươi đi tìm khuê nữ của Phạm Cửu Nương, nói nàng lấy cho ngươi vài món đồ trang sức dùng cho thuê phòng. Những thứ đó đều là do nàng tự tay chế tạo, tuy rằng giá cả hơi cao nhưng mà có đủ loại kiểu dáng, hơn nữa còn không làm tổn thương tới làn da."
Lạc Ngưng có chút mờ mịt: "Phạm gia còn bán đồ trang sức?"
"Có. Nhưng mà không phải đội ở trên đầu."
"Ừm?"
"Ài, ngươi đi hỏi là biết, ta chưa bao giờ dùng tới..."
Lạc Ngưng cảm thấy cái thứ được gọi là 'Đồ trang sức' đó hẳn là những hình cụ được dùng trong khuê phòng, mình đi mua chính là tự làm tự chịu.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện hôm qua Tam Nương được lý không tha người, Lạc Ngưng suy nghĩ một hồi rồi cũng không nói nhiều, sau khi cáo từ Vương phu thì lập tức đi tới trạm tiếp theo, bất tri bất giác đã tới chạng vạng tối.
Ngô Đồng Nhai, trong một gian phòng trang nhã trong một quán rượu lớn, tiếng nhạc khúc êm dịu vang vọng ra, đối diện bên kia đường phố chính là Tam Nguyên Lâu đã từng bị Dạ Kinh Đường đập mất, bây giờ sòng bạc đã đóng cửa, chủ mới đang sửa chữa.
Hoàn cảnh của nhã gian vô cùng tốt, ở giữa là cái bàn, xung quanh còn có bàn đánh cờ, giường, bàn ăn, trên đó bày biện đủ thứ món ngon trời nam biển bắc, còn có món cá xào giấm trứ danh của quán rượu, bên cạnh còn có một đàn đặc sản Sa Châu 'Liệt nữ sầu' và mấy bình rượu trái cây.
Dạ Kinh Đường ngồi trong bữa tiệc, từ buổi sáng dạo phố dạo đến chạng vạng tối, đường đường là Võ Khôi mà suýt chút nữa là hắn đi dạo tới ai chân gãy mất, đến bây giờ vẫn còn có chút hoài nghi nhân sinh.
Mà nhìn Thái hậu nương nương thân kiều thể nhu, tinh thần vô cùng tốt, đi cả ngày cũng không có chút mệt mỏi nào, ngồi ở chủ vị, bưng ly rượu nhỏ chơi với Tuyền Cơ Chân Nhân.
Tuyền Cơ Chân Nhân ngồi trên bàn rượu hoàn toàn nhìn không giống như là thư hương tiểu thư, tư thái lười nhác nửa dựa vào ghế, trên gương mặt đỏ hồng, chỉ nhìn ánh mắt cũng có thể cảm nhận được yêu khí.
Dạ Kinh Đường là nam nhân , theo lý thì nên uống liệt tửu với Tuyền Cơ Chân Nhân, nhưng trước mặt Liệt Nữ Sầu chúng sinh bình đẳng, hắn uống nửa cân rượu, không chừng sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì với Thái hậu nương nương, nói không chừng còn chơi một chiêu pháo nổ hai lần, vì lý do an toàn, vẫn nên uống rượu trái cây với Thái hậu nương nương.
Hôm nay Thái hậu nương nương đi dạo rất vui vẻ, uống say chuếnh choáng vẫn không có dự định hồi cung, một chén rượu vào trong bụng, sau đó lại xoay đầu lại, mắt say lờ đờ mê ly nhìn công tử tuấn tú bồi rượu bên cạnh: "Dạ Kinh Đường, tại sao ngươi không nói chuyện?"
Trong gian phòng trang nhã, đèn đuốc sáng trưng, con mắt Thái hậu nương nương lại rất lớn, hai mắt trong suốt phản chiếu ánh đèn, nhìn sáng lấp lánh, phối hợp với vẻ say nhu diễm khinh thục, lực sát thương khá kinh người.
Dạ Kinh Đường không tiện nhìn chằm chằm, cầm lấy bầu rượu bằng sứ trắng rót rượu cho Thái hậu nương nương: "Ta là người giang hồ, không hiểu nhiều về chuyện của văn nhân, chỉ có thể nói chuyện chém chém giết giết."
Tuyền Cơ Chân Nhân quơ ly rượu nhỏ, giống như cười mà không phải cười chen miệng nói: "Có hai nàng dâu hoa dung nguyệt mạo, trong lòng còn muốn lấy mấy người, ngươi lại ở chỗ này giả làm đầu gỗ không biết gì hết?"
Thái hậu nương nương đưa tay lên chống một bên mặt, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng thế, nếu như người không biết nói chuyện phiếm thì sao có thể dụ dỗ cô nương nhà người ta về nhà? Trên bàn rượu, không cần để ý thân phận lễ tiết, nói thoải mái là được."
"Ngươi có thể nói một vài truyện cười cho Thái hậu giải buồn, nàng thích nghe cái này nhất."
"A, nói cái gì đó..."
Thái hậu nương nương dùng tay áo phủi Tuyền Cơ Chân Nhân một chút, thấy Dạ Kinh Đường không tìm được chủ đề phù hợp cho nên hơi suy nghĩ sau đó chủ động lên tiếng nói: "Dạ Kinh Đường, ngươi có biết tại sao nàng tên là Thủy Thủy hay không?"
Dạ Kinh Đường ánh mắt khẽ động, kém trúc nói ra một lời thô tục khiến cho hắn sẽ bị tháo thành tám khối, cũng may là kịp phản ứng lại không có nói ra "Bởi vì nước nhiều?"
Chỉ hiếu kì hỏi thăm: "Tại sao?"
Thái hậu nương nương nghiêm túc giảng giải: "Bởi vì quê của nàng ở gần Kim Xuyên Hà, nước sông rất xiết, thượng du còn có sông băng. Khi nàng còn nằm trong tã lót thì người nhà ngồi thuyền vượt sông không cẩn thận làm cho nàng rơi xuống nước, rất nhiều người tìm cả ngày cũng không tìm được, đều cho là nàng không chết đuối thì cũng sẽ chết rét."
"Kết quả cuối cùng phát hiện nàng lại trôi dạt vào bờ, hoàn toàn không có sao hết. Cho nên mọi người mới đồn đoán rằng nàng là Thủy Thần chuyển thế, cho nàng lấy tên Băng Hà, nhũ danh Thủy Tiên, còn đưa nàng đến Ngọc Hư Sơn tu đạo."
"Thì ra là thế... cho mới có tên là Thủy Thủy?"
Thái hậu nương nương bưng chén rượu lên nhấp miệng, tiếp tục nói: "Trước đạo cô Ngọc Hư Sơn kia đều gọi nàng là 'Thủy Tiên', sau này phát hiện ra nàng không làm một chút chuyện đoan chính nào, cả ngày chỉ biết uống rượu đi ngủ và tắm tiên, hoàn toàn không giống như là một tiên tử, cho nên mới đổi lại gọi là Thủy Nhi, nàng coi như là... ừm... từ tiên nhân tu thành phàm nhân..."