Chương 631. Giao Đấu
Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt, muốn nói lại thôi, ngẫm lại vẫn là hơi cúi đầu, hôn lên gương mặt một cái, sau đó quay người đi về hướng ngõ Long Khê, đưa tay ra hiệu đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy thì sờ sờ gò má, cuối cùng cũng cảm giác được lần này hình như có chút không đúng, nhưng cũng không nghĩ lại, thấy tay đè lại hô hấp, im hơi lặng tiếng đi theo sau Dạ Kinh Đường, sờ soạng đi về hướng ngõ Long Khê...
Oành --
“Ngươi giả trang lão sói vẫy đuôi cái gì..... “
Đăng ~ đăng đăng ......
Sau vài tiếng giao lưu như có như không không mấy thân thiện, làn điệu ai oán thê lương, quanh quẩn dưới ánh trăng trong ngõ Long Khê.
Tay Dạ Kinh Đường đè lên Ly Long Đao bên hông, hết sức chăm chú dò xét động tĩnh trong nội viện, phát hiện khoảng cách còn hơn mười trượng, Liễu Thiên Sanh vậy mà có thể cách tường phát hiện hắn và Ngây Ngốc, trong lòng không khỏi bội phục nhiều hơn mấy phần.
Đã bị Liễu Thiên Sanh phát hiện, Dạ Kinh Đường cũng không tiếp tục tận lực ngăn chặn bước chân, không nhanh không chậm đi tới cổng, lạnh nhạt nói:
“Kim Xà Tiêu Trịnh Khôn Trịnh Đại đương gia, bốn năm trước, trong nhà có người áp tiêu qua cửa sông, người và hàng đều bị người của Trịnh Đại đương gia cướp bóc, lừa bịp hai trăm lượng bạc mới thả người, lúc ấy ta đã muốn đi tiếp, đáng tiếc bị gia phụ ngăn. Bây giờ có thể gặp gỡ ở chỗ này, cũng coi như duyên phận.....
Đăng đăng...
Trong sân lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng đàn trong trẻo vang lên.
Thạch Ngạn Phong đưa lưng về phía Liễu Thiên Sanh, hai tay nắm côn nhìn về phía cổng, ánh mắt âm trầm, khóe mắt tìm kiếm cao thủ khác đang mai phục.
Trịnh Khôn bị gọi tên đầu tiên, sắc mặt cũng thay đổi, hai tay bên dưới rủ xuống vận sức chờ phát động, ánh mắt nhìn vách tường chằm chằm:
“Các hạ là ai? Trịnh mỗ cũng không nhớ kỹ những năm gần đây đã làm chuyện cướp tiêu mua bán.”
Đạp đạp ~
Tiếng bước chân đi đến ngoài cổng, người tới thân mang áo đen có khuôn mặt tuấn lãng xuất hiện ở trước mắt hai người.
Dạ Kinh Đường nhìn về phía hai người trong nội viện, thần thái như đang cùng đồng hương nói việc nhà:
“Ta trước kia là thiếu đương gia của Hồng Hà tiêu cục, tiêu cục nhỏ chỉ tầm mười người, hai trăm lượng bạc cũng không phải số lượng lớn, Trịnh Đại đương gia không nhớ rõ cũng bình thường. Món nợ này ta nhớ được là được rồi.”
Khi Dạ Kinh Đường quay người, hình ảnh bên trên đao cũng lộ ra, phù điêu Ly Long cực kì gây chú ý.
Ánh mắt Thạch Ngạn Phong đột biến, không cần hỏi thân phận, đã biết Diêm Vương nửa đường giết tới. Hắn nói:
“Hóa ra là Dạ đại hiệp. Chuyến này chúng ta vào kinh thành, chỉ vì chấm dứt tư oán, cũng không nhằm vào người khác. Ngày xưa có chỗ đắc tội, nghĩa huynh Tưởng Trát Hổ sẽ bồi thường cho Dạ đại hiệp nghìn lần, ngày sau trên giang hồ cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, mong rằng Dạ đại hiệp cho nghĩa huynh cái mặt mũi.”
Dạ Kinh Đường thấy đối phương nhấc tên Tưởng Trát Hổ dọa người, cổ tay nhẹ lật lấy ra một tấm bảng hiệu:
“Ta là người của quan sai, nếu để mặt mũi cho ngươi, chỉ sợ triều đình sẽ không cho ta mặt mũi.”
Keng - keng keng --
Trong sân lại lần nữa an tĩnh lại.
Tam huyền cầm trong tay Liễu Thiên Sanh, làn điệu bỗng nhiên gấp gáp, nghe giống như trống thúc mệnh.
Trịnh Khôn và Thạch Ngạn Phong không nhúc nhích tí nào, thoạt nhìn là đang do dự xem cùng nhau liều mạng, hay là nếm thử phá vây, chạy một người là được một người.
Mà vấn đề này cũng không suy nghĩ quá lâu, dù sao nơi này là kinh thành, không chỉ có Dạ Kinh Đường, còn có đống cao thủ Tuyền Cơ chân nhân, Bát Tí Địa Tàng, Bạch Phát Đế Thính... một, không chừng đang ở ngay bên cạnh, phá vòng vây khả năng bằng không.
Thạch Ngạn Phong sau khi nhìn chăm chú một cái, không có bất kỳ liên hệ gì, hai chân bỗng nhiên phát lực, đánh về hướng tường viện không có ai.
Ánh mắt Dạ Kinh Đường cũng đi theo dời về phía bên phải.
Táp --
Cũng chính trong nháy mắt này, Trịnh khôn bắt lấy cơ hội, áo bào bỗng nhiên phồng lên, tay phải vung ra, trong tay áo bay ra một đầu thương đen nhánh.
Đằng sau đầu thương là dây thừng kim sắc, chớp mắt đã đi ngang qua ba trượng, như một sợi kim tuyến thẳng tắp chia sân viện từ một thành hai, tạo ra âm thanh xé gió dọa người, tựa như dùng Thanh Long hiến trảo.
Dây thừng mũi tiêu tấn công quá bất ngờ, Trịnh Khôn toàn lực ứng phó đầu tiêu, bộc phát tốc độ còn mạnh hơn Ngân Câu Mã Diện, Tông Sư bình thường có khả năng phản ứng không kịp.
Nhưng Liễu Thiên Sanh ngồi sau đàn tam huyền cầm ở trước khi Trịnh Khôn ra tay, đáy mắt đã hiện ra chút thầm than.
Dù cho hắn là thân thể tàn bệnh, cùng giao thủ với Dạ Kinh Đường ở trước kia, Dạ Kinh Đường đều bị nhìn xuyên quần lót, chỉ có thể dựa vào một lực đấu mười dùng biện pháp cứng rắn mà qua.
Bây giờ Dạ Kinh Đường đã đứng hàng bát đại khôi, ngay cả vũ phu thiên nhân hợp nhất cũng đánh không được Dạ Kinh Đường, dựa vào biện pháp giương đông kích tây mà đánh lén, đây không phải đùa giỡn hay sao.
Sang sảng --
Một tiếng đao trong trẻo, đè xuống làn điệu tam huyền cầm vang lên trong gió!
Ánh mắt Dạ Kinh Đường nhìn qua Thạch Ngạn Phong bay về phía mình, tay trái lại không biết khi nào đã đặt ở bên hông, hai chân hơi cong, cung lưng lại đột nhiên thẳng băng, cánh cổng ở dưới sự trùng kích kinh khủng đã chia năm xẻ bảy.