Chương 630. Hôn Một Cái
Dạ Kinh Đường sợ đánh rắn động cỏ, từ khoảng cách rất xa đã tung người xuống ngựa, để Chim Chim bay qua điều tra trước, mà hắn thì cùng Đông Phương Ly Nhân đi bộ tiến về ngõ nhỏ, muốn đi tìm trạm gác Hắc Nha hỏi tình huống một chút.
Đông Phương Ly Nhân bị dẫn chạy điên một đường, váy cũng loạn, lúc đi lại sửa sang tầng sa mỏng ngoài váy, tùy ý dò xét kiến trúc xung quanh, tìm kiếm địa điểm thích hợp theo dõi.
Nhưng hai người còn chưa đi đến bên ngoài ngõ Long Khê, nàng đã phát hiện công tử áo đen phong khinh vân đạm đã dừng lại bước chân, sau đó nhanh tróng quay người, đưa tay trái ra câu một cái, ôm nàng vào trong ngực, hai chân bật khỏi mặt đất, nhảy lên cây liễu cạnh bờ kênhl.
! !
Đông Phương Ly Nhân quả thực không ngờ tới Dạ Kinh Đường sẽ bỗng nhiên làm càn như thế, đang muốn nói chuyện, miệng đã bị bưng kín, giương mắt nhìn lại, đã thấy ánh mắt Đường Đường đại nhân nghiêm túc, dùng khóe mắt ra hiệu.
?
Đông Phương Ly Nhân lập tức dừng lại phản kháng, khóe mắt dò xét đường đi xa xa, lại phát hiện một tên thương nhân đeo sọt, đi qua đi lại ở đầu phố, sắc mặt và cử chỉ đều phù hợp hình tượng một người buôn bán nhỏ phổ thông, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Đông Phương Ly Nhân có chút nghi hoặc nhìn qua đôi mắt lạnh lùng gần trong gang tấc, nhìn bộ dáng như đang thực sự xác nhận xem có phải Dạ Kinh Đường cố ý báo cáo sai quân tình hay không.
Dạ Kinh Đường khẳng định không phải cố ý chiếm tiện nghi, sau khi hắn đi vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, đồng đẳng với thời khắc vận chuyển pháp môn Thiên Hợp Đao, lực cảm giác khá kinh người, cho nên thương nhân khi khi chưa chuyển qua góc đường, hắn đã nhận ra đối phương có động tác dừng lại.
Khoảnh khắc dừng lại ngắn ngủi này, là sắp đi vào tầm mắt góc chết của quân lính tuần tra, phản ứng bản năng dò xét gió thổi cỏ lay sau khúc ngoặt mà người buôn bán nhỏ bình thường mặc dù có thói quen này, cũng không có khả năng động tác dừng lại nhanh đến mức thường nhân cũng không nhìn ra được.
Dạ Kinh Đường nháy nháy mắt, ra hiệu Bổn Bổn không nên vọng động, sau đó làm ra bộ dáng một công tử hàm tình, nhẹ nhàng nàng câu lọn tóc bên thái dương, ôn nhu nói lời tâm tình:
“Sớm nhìn sắc trời chiều tối nhìn mây trôi, đi cũng nhớ khanh, ngồi cũng nhớ khanh.....”
? !
Đông Phương Ly Nhân trừng to mắt, trong đáy mắt tràn đầy khó có thể tin, thầm nghĩ: Lời nói dầu mỡ như thế ngươi cũng nói được ra miệng?
Chính Dạ Kinh Đường cũng tê cả da đầu, cảm thấy như vậy quá giả, đành trực tiếp hơn một chút, cánh tay ôm sát thêm mấy phần:
“Muốn hôn một cái. Được hay không?”
Lần này Đông Phương Ly Nhân thoải mái hơn, rất nhập diễn, khẽ cắn môi dưới làm ra bộ dáng ỡm ờ, nghiêng mặt đối với Dạ Kinh Đường không nói một lời.
Dạ Kinh Đường dùng thính lực chú ý đến động tĩnh của thương nhân trên đường, thật đúng là không ngờ tới Đại Bổn Bổn dễ dỗ dành như vậy, không hề nhăn nhó một chút mà đồng ý, diễn đã làm đến bước này, không làm thì giống không thích hợp, hắn lập tức tiến đến cạnh gương mặt trắng nõn không dấu vết.
Ba ~
Bả vai Đông Phương Ly Nhân rõ ràng hơi rụt lại, nhưng cũng không tức giận, chỉ len lén liếc nhìn Dạ Kinh Đường, nhìn hắn là bởi vì việc gấp tòng quyền, hay mượn đề tài để nói chuyện của mình chiếm tiện nghi, phát hiện Dạ Kinh Đường cũng không sắc phôi, mới yên lòng.
Bởi vì ở trong Nước Mắt Hiệp Nữ học được nam nữ riêng tư gặp nhau như thế nào, Đông Phương Ly Nhân vì diễn trọn trò xiếc này, còn tay giơ lên ôm lấy cổ Dạ Kinh Đường, làm ra bộ dáng thẹn thùng dính người.
Ven bờ sông Nam Huân phong cảnh vô cùng đẹp, thường xuyên có các cặp nam nữ si tình riêng tư gặp mặt, ở chỗ hẻo lánh này ấp ấp ôm một cái cũng không phải rất hiếm thấy.
Mà thương khách gánh hàng đi ngang qua quả thực không phát hiện dị thường, lúc đi ngang qua còn nhỏ giọng nói thầm:
“Phi ~ không biết xấu hổ..... “
Dạ Kinh Đường cảm giác võ nghệ người này tuyệt đối không thấp, bước chân và hơi thở đều không có bất kỳ sơ hở gì, hắn cũng không vọng động, chỉ ở sau cây liễu ôm Bổn Bồn lắc lư.
Sau khi dính nhau sau một hồi, thương khách không nhanh không chậm đi tới nơi xa, dừng bên cạnh ngõ Long Khê, có một người mặc y phục quản gia đi ra, đối thoại cùng thương khách, thoạt nhìn là đang chọn hàng hóa.
Dạ Kinh Đường cẩn thận lắng nghe, nhưng khoảng cách quá xa, đối phương rõ ràng đè thấp âm thanh, cái gì cũng nghe không được.
Chờ khoảng một lát sau đã phát hiện hai người đi tới góc chết của tầm mắt, sau đó có tiếng buông sọt xuống.
Dạ Kinh Đường thấy vậy thì vỗ nhẹ lưng Bổn Bổn, ra hiệu có biến, chuẩn bị đi qua.
Nhưng lực cảm giác của Đông Phương Ly Nhân không mạnh như Dạ Kinh Đường, đã sớm mất hướng đi của thương khách, lại không dám loạn động, thấy Dạ Kinh Đường vỗ nàng, nàng còn cho là mình ôm đao bị lộ tẩy, thế là lại thuận theo ngửa gò má lên.
“. . .”