Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 629 - Chương 629 - Ta Đàn Tiễn Các Ngươi

Chương 629 - Ta Đàn Tiễn Các Ngươi
Chương 629 - Ta Đàn Tiễn Các Ngươi

Chương 629. Ta Đàn Tiễn Các Ngươi

Thạch Ngạn Phong đi vào viện, hai chân trượt ra, cầm đồng côn ở bên eo chỉ về hướng Liễu Thiên Sanh:

“Ngươi sống từ tiền triều đến bây giờ, cũng đủ rồi, thống khoái mà chết tốt bao nhiêu. Lúc tuổi còn trẻ tung hoành giang hồ không cho triều đình nửa phần mặt mũi, đến già lại như chó nhà có tang đầu nhập triều đình, chẳng phải là sống làm trò cười.”

Ánh mắt Liễu Thiên Sanh bình thản: “Sao phải nói nói nhảm nhiều như vậy. Lúc tuổi còn trẻ, lão phu và Phó đại tướng quân còn đã từng quen biết, Phong Ba Côn thất truyền một giáp trên giang hồ, vẫn rất đáng tiếc. Ngươi vậy mà biết nó, vậy bộc lộ ra để lão phu nhìn xem đã học được mấy hỏa hầu rồi.”

“. . .”

Thạch Ngạn Phong cẩn thận quan sát khí tượng Liễu Thiên Sanh, cảm thấy có khả năng là phô trương thanh thế, cao hơn nhiều thì là thâm tàng bất lộ, cũng không nói thêm lời nào, mũi chân đá mạnh mặt đất.

Oành ~

Bùn đất trên mặt đất lập tức bị mũi giày đạp thành một cái hố, bùn đất vẩy ra, hắt về phía Liễu Thiên Sanh ngồi trên ghế nằm.

Rầm rầm ~

Liễu Thiên Sanh bởi vì đứng dậy sẽ bị lộ tẩy, cho nên không nhúc nhích tí nào , mặc cho bùn đất vẩy lên người, sau đó phong khinh vân đạm vỗ vỗ tay áo:

“Muốn bức lão phu ra chiêu trước, cũng không dễ dàng như vậy...”

Trịnh khôn núp ở trên tường rào, nhìn thấy cảnh này cũng sửng sốt, phi thân nhảy vào viện, nổi giận mắng:

“Sắp chết đến nơi, ngươi giả trang lão sói vẫy đuôi cái gì?”

Vừa nói vừa đá một cước bùn.

Oành ~

Rầm rầm ~...

Liễu Thiên Sanh nhíu nhíu mày, sau khi trầm mặc một chút, lùi ra sau ghế nằm, lại cầm lên tam huyền cầm tựa ở bên cạnh:

“Lão phu trúng Ly Hồn Châm, không có chiến lực gì, nhưng nếu muốn giết lão phu, trước tiên vẫn cần phải qua cửa thần. Các ngươi đều là người Lương Châu, lão phu đàn cho các ngươi một «Khúc Lương Châu» trợ hứng, chết dưới điệu này, đối với người Lương Châu mà nói cũng coi như kết thúc yên lành -- bất kể kết cục như thế nào, chí ít đã từng sống qua một lần vì chính mình, không phải làm một đứa ở nghịch lai thụ hứa..... “

Trịnh khôn thấy cảnh này, cảm thấy không thích hợp.

Thạch Ngạn Phong thì dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn ra phía bên ngoài tường viện.

Mà một tiếng bước chân trầm ổn cũng vang lên từ trong ngõ hẻm.

Đạp ~ đạp ......

Thanh âm từ xa đến gần, giống như Diêm La mở mắt, vô thường gõ cửa .

Lộc cộc, lộc cộc .....

Tiếng vó ngựa trong trẻo xẹt qua dưới ánh trăng trên đường nhỏ, hướng về ‌phía ngõ Long Khê bước đi.

Dạ Kinh Đường cưỡi trên đại hắc mã, bên eo treo bội đao, mà Đông Phương Ly Nhân thân mang váy dài sa mỏng, bởi vì vị trí ngồi cưỡi không tiện nên ngồi ở bên cạnh yên ngựa, một tay nắm lấy đai lưng Dạ Kinh Đường.

Chim Chim đêm hôm khuya khoắt bị kéo đi làm‌ thì đứng ở trên vai Đông Phương Ly Nhân, lông mao theo gió mà động “Òm ọp chít chít.....” oán trách nói vừa trở về đã phải tăng ca.

Lúc đầu Dạ Kinh Đường cũng không muốn cho Chim Chim tăng ca, nhưng khi mới nhận được tin tức, đi tòa nhà bên cạnh Bùi gia lấy ngựa, Chim Chim đang ở hậu trạch tản bộ đã tự mình chạy tới, sau đó đã bị bắt đi làm tráng đinh. ‌

Bởi vì Đông Phương Ly Nhân không có ý định một mình đi tới phía hậu trạch gặp Ngưng nhi, Dạ Kinh Đường đành để nha hoàn tới thông báo cho Ngưng nhi, lập tức rong ruổi ngựa rời khỏi Thiên Thủy Kiều.

Đông Phương Ly Nhân mặc váy lụa, hai bên không xẻ tà không thể cưỡi ngựa, mới ngồi ở sau Dạ Kinh Đường, thấy Dạ Kinh Đường ruổi ngựa chạy chậm đặc biệt ổn, còn thúc giục:

“Ngươi chạy nhanh lên, vừa thả Liễu Thiên Sanh không được mấy ngày, bọn người Trịnh Khôn lúc nào cũng có thể tra được nơi đó, nếu thật sự làm thịt rồi, sau này ngươi tìm ai thỉnh giáo quyền pháp?”

Dạ Kinh Đường cũng muốn chạy nhanh ‌lên, nhưng yên ngựa chỉ lớn như vậy, hình thể hắn vốn cũng không nhỏ, mông Đại Bổn Bổn cũng rất nở nang, còn duy trì chút khoảng cách với hắn, chạy nhanh khẳng định sẽ ngồi không vững.

Nghe thấy nàng thúc giục, Dạ Kinh Đường ‌quay đầu:

“Ngươi ngồi gần một chút, không thì không an toàn.”

Đông Phương Ly Nhân cúi đầu xem xét, cũng không nhiều lời, dịch chuyển về phía trước một chút, dán ở sau eo Dạ Kinh Đường.

Kết quả nàng vừa ngồi vững, Dạ Kinh Đường đã kẹp mạnh bụng ngựa “Giá --” một tiếng, đại hắc mã đã từ đi nhanh chuyển thành phi nước đại.

Đạp -- đạp --

Đông Phương Ly Nhân bị bật ngửa ra sau thiếu chút nữa đã ngã xuống, vội vàng nắm lấy đai lưng ổn định lại cơ thể, ánh mắt có chút căm tức, nhưng cũng không so đo với tên ác ôn đang hấp tấp, chỉ nghiêng đầu nhìn về phía Chim Chim trên vai, nhìn xem nó có bị cử động nhất kinh nhất sạ này hù dọa hay không.

Kết quả lại phát hiện, Chim Chim vẫn đang ổn định đứng trên bờ vai không bị ảnh hưởng, phát hiện nàng nhìn đến còn nhảy tới nhảy lui, biểu diễn kỹ năng “Thân thể động đầu bất động”, ý tứ rõ ràng là – tỉ tỉ đầu rồng béo này tính cân bằng của ngươi không được nha, nhìn xem còn không bằng chim chim .....

? ?

Đông Phương Ly Nhân không thèm để ý.

Hai người một chim phóng ngựa chạy băng băng, từ trên cầu chạy đến ngõ Long Khê, ước chừng dùng hai khắc đồng hồ.

Bình Luận (0)
Comment