Chương 628. Phong Ba Côn Phó Gia
Đăng ~~
Khi Liễu Thiên Sanh đang nói chuyện, tam huyền cầm trong tay đột nhiên dừng lại, phát ra thanh âm rung động kéo dài, hai mắt cũng mở ra, nhìn phía lối vào ngõ Long Khê.
Xà Tiểu Hổ còn đang nghe cố sự, thấy lão sư phụ không nói nữa, hơi nghi hoặc một chút.
“Ra cửa rồi đi về đi, ngày mai không cần tới học quyền.”
Liễu Thiên Sanh buông tam huyền cầm xuống, ngầm thở dài, nghĩ nghĩ lại nói:
“Ngày xưa vơ vét bách tính là sai lầm, lão phu khó tránh khỏi tội lỗi, nhưng cái sai này, căn nguyên vẫn là do triều đình không làm. Thân ngươi ở nhà quan lại, về sau cũng là người trong triều đình, phải nhớ đến quyền pháp của lão phu, là bị buộc ra ở tình huống nào, tranh thủ giải quyết đầu nguồn, đừng lại để Lương Châu xuất hiện Liễu Thiên Sanh tiếp theo.”
“Dạ.”
Xà Tiểu Hổ hiển nhiên không rõ, đây là lời thật lòng của người sắp chết, chỉ gật đầu cái hiểu cái không, thu lại trung bình tấn sau đó bước nhanh chạy ra ngoài từ cửa sau......
Rầm rầm ~
Nước trong kênh chảy về dòng sông phía nam, phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Ngoài ngõ nhỏ Long Khê, Trịnh khôn ăn mặc thành khách hành thương chậm rãi đi dạo, trên vai đeo hai cái sọt, bên trong chứa một nửa hàng hóa bán chưa hết, ánh mắt thì dò xét tại khu kiến trúc xung quanh.
Khi đến bên cạnh đầu phố, Thạch Ngạn Phong mặc y phục quản gia bình thường, im lặng lại gần, làm ra bộ dáng kiểm tra hàng hóa, thấp giọng nói:
“Đã xem xét xung quanh, có ba người quan sai Hắc Nha tuần tra, phân tán ở mấy cửa vào của ngõ hẻm Long Khê, thoạt nhìn là để phòng ngừa Liễu Thiên Sanh bỏ chạy, nhưng ngăn không được chúng ta.”
“Xác định Liễu Thiên Sanh ở bên trong?”
“Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ta chỉ cần tới gần, Liễu Thiên Sanh tất nhiên có thể phát giác ra nên không tiến vào. Nhưng theo lộ tuyến của bộ đầu Hắc Nha hẳn là hắn ở giữa ngõ Long Khê.”
Trịnh Khôn thấy vậy, lập tức buông cái sọt xuống, sửa sang lại áo bào:
“Kéo càng dài càng phức tạp, nếu không thì trực tiếp ra tay đi.”
Thạch Ngạn Phong là huynh đệ giang hồ sau khi Tưởng Trát Hổ bị trục xuất sư môn thì kết bạn, bởi vì Tưởng Trát Hổ cực ít khi lộ diện bên ngoài, chuyện tài vụ Hồng Sơn đều là hắn quản lý, là người tâm phúc.
Mà Trịnh khôn là thế lực đầu mục bị Tưởng Trát Hổ thu phục, không có quan hệ thân thiết với Tưởng Trát Hổ như Thạch Ngạn Phong, vì thế mọi sắp xếp đều do Thạch Ngạn Phong làm chủ.
Tính cách Thạch Ngạn Phong tương đối ổn trọng, không táo bạo như Trịnh khôn, sau khi đảo mắt xung quanh một chút, cau mày nói:
“Kinh thành ngọa hổ tàng long, khi chưa thăm dò nội tình mà tùy tiện đi vào dễ dàng bị người mai phục.”
Trịnh khôn lắc đầu nói: “Muốn mai phục, phải biết chúng ta là ai, có mục đích gì. Sau khi chúng ta vào kinh thành giọt nước không lọt, chỉ mấy ngày trước phạm vào án mạng, triều đình cũng không tra ra cái gì, nếu như bị người mai phục ở chỗ này, trừ phi là trong bang có nội ứng mật báo cùng triều đình, bán đứng chúng ta.”
Thạch Ngạn Phong châm chước một chút, cảm thấy cũng đúng, nên không tiếp tục nhiều lời nữa, từ dưới đáy sọt lấy ra tam tiết đồng côn, tránh khỏi ánh mắt bộ khoái tuần tra, từ chỗ tối lặng yên tiến vào ngõ Long Khê.
Trong ngõ sâu bằng đá xang, chỉ có ánh trăng đầy ngõ hẻm, trừ tiếng tam huyền cầm như có như không nhẹ vang, không còn chút gió thổi cỏ lay nào khác.
Hai người sóng vai mà đi, bước chân không tạo ra một chút tiếng vang, nghe thấy điệu hát dân gian quen thuộc của Lương Châu, lập tức xác nhận mục tiêu, Thạch Ngạn Phong cầm đồng côn chậm rãi ghép lại.
Cũng vào lúc này, tiếng tam huyền cầm chỗ sâu trong ngõ nhỏ dừng lại, khiến bên trong hẻm cũ hoàn toàn an tĩnh lại.
Thạch Ngạn Phong biết đã bị phát hiện, vung tay khẽ ra hiệu.
Trịnh khôn không tiếp tục che giấu âm thanh, xoay cổ phát ra hai tiếng “Ken két”, thân hình vọt lên, ẩn nấp ở trên tường rào, chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Thạch Ngạn Phong cầm đồng côn, cẩn thận từng li từng tí đi đến ngoài vờ tường trạch viện, nghiêng tai lắng nghe tiếng thổi cỏ lay trong đó, sau đó mới đứng ở cổng, lấy côn đẩy về hướng cửa gỗ.
Kẹt kẹt ~~
Cửa gỗ từ từ mở ra, đập vào mắt là sân nhà sạch sẽ, cùng ghế nằm đặt ở trên bậc thang phòng chính.
Liễu Thiên Sanh tóc trắng xoá ngồi trên ghế nằm, hai khuỷu tay chống đầu gối, khom người như hổ phục, hai mắt đạm mạc nhìn qua cổng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ngoài trạch viện lâm vào tĩnh mịch.
Thạch Ngạn Phong đứng ở cổng, cũng không trực tiếp tiến vào, dù sao hắn không xác định Liễu Thiên Sanh bị thương như thế nào, có bị triều đình hạn chế hay không.
Thạch Ngạn Phong thận trọng từng bước, âm thầm nắm đồng côn cầm ngang trước ngực, chậm rãi bước vào sân.
Liễu Thiên Sanh không có động tác gì, cử động lần này cũng không phải là kiêu căng, mà là triều đình khóa hắn gắt gao, động cũng không đánh lại, vì thế chỉ bảo trì khí thế lão võ khôi, nói:
“Phong Ba Côn Phó gia, ngược lại đã thật nhiều năm không gặp, ngươi học được côn pháp từ chỗ nào?”
“Vân Thủy Kiếm Đàm Kiếm Vũ Hoa, trở về quê quán Lương Châu, tổ phụ ta là gia tướng Phó gia, cùng Phó lão tướng quân đền nợ nước, xem ở trên tình cảm tổ tông, ta giúp hắn sắp xếp chỗ ở, đuổi người Chu gia truy sát, hắn dạy ta côn pháp chân truyền.”