Nữ Hiệp Chậm Đã (Dịch)

Chương 627 - Chương 627 - Liễu Thiên Sanh Cảm Thán

Chương 627 - Liễu Thiên Sanh Cảm Thán
Chương 627 - Liễu Thiên Sanh Cảm Thán

Chương 627. Liễu Thiên Sanh Cảm Thán

Dòng sông Nam Huân chạy từ bắc đến nam, chảy xuôi qua từ phía đông hoàng thành, có đường kênh nối liền với hồ nước trong thành, vì thế ngõ sâu bằng đá xanh bên cạnh con kênh mới ‌có danh ngõ Long Khê. Mặc dù có khoảng cách rất gần hoàng thành, nhưng ngõ Long Khê không phải vùng đất phú quý, nơi đó ở phần lớn là lão thái giám và cung nữ có địa vị không cao trong cung, sau khi về già lại không có nhà để về, một vài ám vệ bị thương tàn bởi việc công cũng sẽ được sắp xếp ở đây.

Trăng sáng giữa trời, ánh trăng lạnh lẽo vương lên những phiến đá xanh trong ngõ sâu, đèn đuốc lấm ta lấm tấm giữa khu kiến trúc, trong một căn nhà nhỏ trong đó, truyền ra điệu nhạc thanh thúy của tam huyền cầm, cùng giọng khàn khàn ngâm nga:

“Đăng ~ đăng đăng .....”

“Tháng sáu nắng nóng khó cản, lúa mạch vàng ruộm khắp núi khắp đồng, người ở ngày cắt lúa mạch phơi nha ~ chưởng quỹ ngồi phòng lạnh nghỉ ngơi nha, aizz trên trần thế có hai loại người ..... “

Điệu này là « ‌ Lương Châu khúc », điệu hát dân gian rất nổi danh, bên Lương Châu cơ hồ không ai không biết, Dạ Kinh Đường cũng biết hát vài câu.

Nhưng bởi vì từ khúc này có ý cổ động bách tính cùng khổ phản kháng bất công, các lão gia kinh thành lại không nhìn nổi bách tính nghèo khổ, cho nên cái điệu này cơ bản nghe không được ở kinh thành.

Trong tiểu viện, Liễu Thiên Sanh tóc hoa râm, mặc y phục vải thô, nằm tựa trên một ghế trúc, trong ngực ôm đàn tam huyền đàn.

Từ khi được Cừu Thiên Hợp khuyên giải một phen, trong giọng điệu yên tâm kia, khí sắc cả người Liễu Thiên Sanh ngược lại tốt hơn so với ngày xưa rất nhiều, lộ ra một cỗ phong khinh vân đạm nhìn thấu thế sự.

Trong sân đứng một thằng bé rất rắn chắc, đang để trần hai tay đứng trung bình tấn.

Thằng bé tên là Xà Tiểu Hổ, có thể lấy cái tên cẩu thả như thế, nghe xong đã biết là con của Thiết Tí Vô Thường ‌- Xà Long.

Bởi vì bản thân Liễu Thiên Sanh là Quyền Khôi, còn dạy ra được loại đồ đệ như Tưởng Trát Hổ, sau khi bị chiêu an, người kinh thành mộ danh mà đến muốn cho con cháu bái sư có thể nói là đạp phá cửa.

Nhưng trên giang hồ khó tìm danh sư, đồ đệ tốt càng khó tìm hơn, cho dù là thần tiên, cũng rất khó điêu khắc một khúc gỗ mục thành võ khôi tương lai.

Thân thể Liễu Thiên Sanh có ám thương, khẩu khí kia trong lòng cũng tản đi, tuổi thọ tối đa cũng chỉ còn ba tới năm năm, muốn nhanh chóng chọn ra một đệ tử quan môn truyền thừa y bát.

Cao thủ có thể đặt chân ở kinh thành, trên cơ bản không thiếu gia nghiệp, trên chuyện dạy dỗ con cháu không mập mờ, còn có loại đỉnh cấp y sư như vương thái y hộ giá hộ tống, người kế tục tập hợp được cũng không ít.

Liễu Thiên Sanh tìm kiếm thật lâu, cuối cùng chọn nhi tử Xà Long, cũng không phải là bởi vì ngộ tính và thiên phú nhất kị tuyệt trần, mà là hai chữ “Tiểu Hổ” này, là kỳ vọng lớn nhất của hắn đối với quan môn đệ tử, Xà Tiểu Hổ lại có tên gọi này, cũng coi là một loại duyên phận trong cõi u minh.

Xà Tiểu Hổ chưa qua bảy tuổi, còn không rõ ràng mình đã có một phần cơ duyên lớn như thế nào, chỉ biết là cha hắn những ngày này vui vẻ giống như con khỉ, mỗi ngày căn dặn hắn học cùng lão sư cho tốt.

Mắt thấy Liễu Thiên Sanh vẫn luôn hát từ khúc, cũng không cầm thước đánh hắn, Xà Tiểu Hổ có chút mờ mịt, nghĩ nghĩ lại dò hỏi:

“Liễu gia gia, người hát là bài gì đó?”

Tam huyền cầm trong tay Liễu Thiên Sanh chưa ngừng, nửa híp mắt nói:

“Từ khúc của Lương Châu.”

“Lương Châu khổ như vậy sao?”

“Đây có là gì. Có thể làm con ở của một địa chủ còn có bữa cơm qua loa mà ăn, ở bên kia cũng đã được tính là cuộc sống an ổn.”

Liễu Thiên Sanh tựa trên ‌ghế nằm đung đưa, kể chuyện:

“Khi lão phu bằng tuổi ngươi, cha bị giặc cướp giết, mẹ bị giặc cướp bắt, ở trong ổ giặc chăn dê, mới nhặt được một cái mạng.”

“Bên kia có sói, chăn dê mà bị sói cắp đi là chết, làm mất dê cũng phải chết, bị ép buộc không có cách nào, nên tự mình mù mờ mà suy nghĩ, nằm rạp trên mặt đất nghe động tĩnh, mới đầu có thể nghe được từ khoảng cách mười trượng, mà cuối cùng gió thổi cỏ lay bên trong vòng vài dặm, đều hoàn toàn thu vào trong đáy mắt .....”

“Vậy có phải sẽ không mất dê nữa?”

“A ~ đến lúc đó, lão phu đã không còn phải chăn dê, lột sống da của đầu lĩnh giặc cướp, treo ở bên ngoài trại phỉ làm cờ.”

Xà Tiểu Hổ nháy nháy mắt, hiển nhiên bị lời nói này làm kinh hãi:

“Quan sai mặc kệ thổ phỉ sao?”

“Ở bên kia triều đình không quản được, cho nên mới có giang hồ. Lão phu không phải người tốt lành gì, tất nhiên sẽ thu tiền cống nạp, bách tính Lương Châu đều gọi lão phu là “Hồng sơn ‌phỉ”. Nhưng bọn hắn quên mất, trước khi lão phu xưng bá, biên cảnh Lương Châu là cảnh tượng gì.

“Là nơi không có vương pháp cũng không có quy củ giang hồ, người không có cố kỵ, tâm địa độc ác hơn xa sư hổ, quần hùng cát cứ ngươi tới ta đi, chuyện đốt giết cướp giật đồ thôn diệt môn nhìn mãi cũng quen mắt, không ai làm chủ cho bọn hắn. Mà lão phu thu tiền cống, chí ít mã phỉ không dám bước vào địa bàn Hồng Sơn nửa bước, hoa màu hàng năm thu hoạch sẽ để lại cho bọn hắn chút khẩu phần lương thực .....”

Bình Luận (0)
Comment