Chương 635. Giết Cả
Đông Phương Ly Nhân được che chở rất tốt không bị thương, nhưng cả người khẳng định cũng mơ hồ một lát, chờ khi khôi phục lại mới phát hiện mình đứng ở bên ngoài phế tích, bị Dạ Kinh Đường nhấn trong ngực, đàng trước còn có tiếng kêu thảm thiết của khiên thịt như lệ quỷ.
“Dạ..... “
“Xuỵt! Đừng thò đầu ra!”
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy vội vàng nín hơi ngưng khí, từ trong tay áo trượt ra hai thanh chủy thủ, tránh trong ngực Dạ Kinh Đường, chú ý đến động tĩnh xung quanh.
“A -- khụ khụ .... phốc -- “
Chính diện Thạch Ngạn Phong cơ hồ bị hun đen, vết đao trước ngực cắm vài cây phi châm màu xanh bóng, mắt trái cũng thế.
Sau khi kêu thảm một lát, mạch máu toàn thân Thạch Ngạn Phong vặn vẹo từng cục, tai mắt miệng mũi đều tuôn ra máu, bị Dạ Kinh Đường nắm không ngừng run rẩy.
Dạ Kinh Đường cũng không rảnh quản cái tên đầu lĩnh thổ phỉ này chết hay sống, nhịp tim như nổi trống, cẩn thận cảm giác xung quanh, thật lâu xác định không có bất kỳ dị dạng gì, mới chậm rãi lui về phía sau, đồng thời cao giọng nói:
“Người tới!”
Tiếng vang chấn động toàn bộ đông thành truyền ra, mặt đường ầm ĩ khắp chốn, ngay cả trên tường thành xa xa cũng xuất hiện vô số bóng người.
Ngõ Long Khê còn có ba tên bộ khoái Hắc Nha tuần tra, khi Dạ Kinh Đường ra tay đã vội vàng đuổi qua, nhưng Dạ Kinh Đường chạy quá nhanh, muốn đuổi theo rất khó khăn, động tĩnh kinh thiên động địa nổ ra, trực tiếp bị nổ cho sững sờ ở nơi xa.
Nghe thấy tiếng vang, ba tên bộ khoái Hắc Nha mới vội vã chạy tới:
“Dạ đại nhân....”
“Cảnh giới xung quanh, coi chừng có bẫy, phát lệnh báo cho Hắc Nha cùng cấm quân và bộ khoái xung quanh, tới dập lửa lùng bắt tặc tử.”
“Vâng.”
Bộ khoái chạy tới trước khi này dừng bước, từ sau hông lấy ra pháo truyền lệnh, bắn lên không trung.
Hưu ~~
Oành --
Đôi mắt Dạ Kinh Đường sắc bén, cầm theo đao đảo mắt thật lâu, khóe mắt nhìn về phía Chim Chim vẫn luôn xoay trên bầu trời truy tung mà huýt sáo.
Chim Chim dưới hoàn cảnh ánh sáng mờ nhạt có thị lực kinh người, nhưng thấy bỗng nhiên thấy ánh sáng và tiếng vang kịch liệt phát nổ, rõ ràng cũng bị làm cho hoang mang, đã bay lên chỗ cực cao, không quy tắc xoay quanh, ra hiệu tình huống quá loạn không tìm được mục tiêu.
Dạ Kinh Đường ra hiệu Chim Chim tiếp tục quan sát bóng người khả nghi xung quanh, sau đó dưới sự phòng bị nhìn chằm chằm của ba bộ khoái, che chở Đông Phương Ly Nhân đi về hướng ngõ Long Khê.
Nhịp tim Đông Phương Ly Nhân cực nhanh, bản năng bắt lấy vạt áo Dạ Kinh Đường, nhưng động tay đã phát hiện lưng áo Dạ Kinh Đường bị nổ nát, chỉ có mấy dây vải treo, kéo một phát sẽ rớt xuống. Sắc mặt nàng khẽ biến, đánh giá toàn thân cao thấp của Dạ Kinh Đường:
“Ngươi có bị thương không?”
Bên trong Dạ Kinh Đường còn mặc nhuyễn giáp, tư thế lẩn tránh đúng chỗ, sau lưng cũng không bị nổ thương, nhưng trên cánh tay và trên đùi có chút trầy da không thể tránh được, hắn cúi đầu quét mắt nhìn một chút, trả lời:
“Ta không sao. Đối thủ không phải hướng về phía Liễu Thiên Sanh tới, là hướng về phía ta tới. Chỗ tối giấu cao thủ cơ quan ám khí, ngươi đừng thò đầu ra.”
Đông Phương Ly Nhân nghe được cái này, khẽ chau mày.
Ở Đại Ngụy cũng có người trong nghề cơ quan ám khí, nhưng đều bị phân loại là giang hồ đạo chích, người người kêu đánh, không có đất bồi dưỡng, tất nhiên cũng không cách nào lớn mạnh.
Mà giang hồ Bắc Lương đối bàng môn tà đạo rất khoan dung thì không giống, cũng nói võ đức, nhưng không nhiều, chỉ cần lợi hại đều có thể thu hoạch được địa vị tương ứng trên giang hồ, vì thế tẩm bổ ra vô số cao thủ, cổ Độc Sư, cơ quan sư đều là người nổi bật trong đó.
Cơ quan sư tinh thông ám khí độc dược bày trận các loại, còn am hiểu phỏng đoán tâm tư mục tiêu, bình thường ra tay chính là bố trí cạm bẫy bố trí xong là đi, cực ít khi ở lại canh giữ.
Người trong nghề cơ quan những năm qua chạy tới Đại Ngụy làm loạn thật nhiều, nhưng dám tính toán võ khôi, Đông Phương Ly Nhân vẫn là là lần đầu gặp phải, cau mày nói:
“Hồng Sơn giấu người ở giang hồ Bắc Lương khá rộng, tất nhiên là bỏ ra nhiều tiền, thuê đỉnh tiêm cao thủ giang hồ Bắc Lương...” Dạ Kinh Đường cảm giác không đúng lắm, hắn ra hiệu Thạch Ngạn Phong đã sắp tắc thở trên tay:
“Hồng Sơn phí khí lực lớn như vậy đối phó ta làm gì? Ta trước mắt với Hồng Sơn không oán không cừu, Tưởng Trát Hổ tặng không hai chủ lực làm mồi nhử ám toán ta, não có nước hay sao?”
Đông Phương Ly Nhân nghĩ cũng phải, Tưởng Trát Hổ phái tới hai cao thủ, thì tương đương với đầu trâu mặt ngựa dưới tay nàng, trực tiếp coi như ném không tử sĩ, không khỏi quá hào khí.
“Việc này có kỳ quặc, phải tra rõ ràng, tên này có chết không?”
Dạ Kinh Đường lui xa về sau, buông Thạch Ngạn Phong ra, xem xét mạch đập, phát hiện kịch độc công tâm đã mất đi ý thức, máu thịt trên miệng vết thương đã biến thành màu đen, vương thái y đến cũng không nhất định cứu sống được, lập tức chỉ có thể nói:
“Nhanh bắt Trịnh Khôn về nghiêm hình khảo vấn, tra rõ ràng chân tướng, đối phương có thể mai phục ở chỗ này, tất nhiên biết hành tung và mục đích của hai người này, bọn hắn cũng không thể ngay cả ai lợi dụng bọn hắn cũng không biết ....”