Chương 636. Đông Phương Sóc Nguyệt
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy cũng không nhiều lời, dưới sự che chở của Dạ Kinh Đường, bước nhanh vội vã chạy tới trước cấm quân.
Thành Đông bỗng nhiên vang lên tiếng nổ lớn và ánh sáng chói mắt, hấp dẫn lực chú ý của nửa thành bách tính, trên đường người người nhốn nháo, tất cả bộ khoái đang trực đều ra roi thúc ngựa chạy về ngõ Long Khê.
Ngõ Long Khê cách Văn Đức Kiều cũng không xa, quan to hiển quý ở Văn Đức Kiều, cũng bị động tĩnh quấy nhiễu, leo lên vọng lâu, thậm chí là nóc phòng, quan sát tình huống.
Mà bên bờ sông Nam Huân, trong một tòa lâu ngắm cảnh thanh nhã, Yến Vương thế tử Đông Phương Sóc Nguyệt đang đứng ở phía trước cửa sổ chắp tay, nhìn về phía ánh lửa xa xa, phía sau thì đứng quản gia có chòm râu dê.
Phốc phốc ~
Sau khi chờ đợi một lát, một con Hàn Nha từ đằng xa bay tới, hạ xuống phía trước cửa sổ.
Tiếp theo một bóng người màu đen đội đấu lạp, im hơi lặng tiếng hạ trên nóc lầu ngắm cảnh, chậm rãi đi vào trong phòng, lấy mũ trùm xuống.
Dưới đấu lạp, là khuôn mặt trắng noãn, tuổi chừng trên dưới sáu mươi, mặt hơi có vẻ âm lệ.
Đông Phương Sóc Nguyệt từ trước cửa sổ quay trở lại, quạt xếp ra hiệu bàn trà:
“Trọng Tôn tiên sinh quả thật thật bản lãnh. Tình huống bên kia như thế nào?”
Trọng Tôn Ngạn ngồi xuống bên cạnh bàn trà, nâng chung trà lên chậm rãi nhấp miệng, lắc đầu nói:
“Lông tóc không thương. Dạ Kinh Đường này không thẹn danh bát đại khôi, thân thủ, phản ứng, tính cảnh giác đều không hề chậm trễ, trên trời còn có một con Tuyết Ưng cảnh giới xung quanh, đánh không thắng, không chạy nổi, trốn không thoát, người dưới bát đại khôi, không có gì bất ngờ xảy ra người nào gặp phải người đó chết.”
Đông Phương Sóc Nguyệt luôn một mực ở kinh thành, hiểu rõ bọn người Tào A Ninh gặp phải loại quái vật gì, đối với cái này nói:
“Người đều có nhược điểm, hoàn mỹ không một tì vết đã là thần tiên, chỉ cần dùng tâm mưu đồ, luôn có thể tìm ra biện pháp chế ước. Trọng Tôn tiên sinh là người trong nghề cơ quan ám khí, không cầu trọng Tôn tiên sinh diệt trừ người này, có thể để cho hắn nằm một hai tháng không phát huy ra chiến lực, là có thể thành sự, đây không khó chứ?”
Trọng Tôn Ngạn suy tư một chút: “Mỗi lần ra tay, tất nhiên Dạ Kinh Đường sẽ cảnh giác, về sau muốn xuống tay nữa thì khó hơn lên trời, chỉ có thể chờ thời. Thế tử điện hạ đơn giản là muốn để Tuyền Cơ chân nhân và Dạ Kinh Đường trong thời gian ngắn không có cách nào nhúng tay mưu đồ ở kinh thành, muốn làm đến điểm ấy, không cần trăm phương ngàn kế đi tới ám toán.”
“Ồ?”
Đông Phương Sóc Nguyệt cầm lấy ấm trà rót cho Trọng Tôn Ngạn:
“Tiên sinh có cao kiến.”
“Muốn để hai người này không nhúng tay vào, để bọn hắn ngắn hạn rời khỏi kinh thành là đủ. Cũng tỷ như tìm một đợt mã phỉ ở biên cảnh, đi đào mộ tổ Dạ Kinh Đường, hắn tất nhiên sẽ về nhà ......”
? ?
Đát --
Ấm trà bị thả lại trên bàn.
Biểu lộ Đông Phương Sóc Nguyệt một lời khó nói hết, sau khi trầm ngâm, nói:
“Trọng Tôn tiên sinh, lần này mưu đồ quan hệ Đại Ngụy quốc tội, ngươi đừng nói đùa.”
Quản gia nghĩ nghĩ, xen vào nói:
“Lời ấy của Trọng Tôn tiên sinh, xác thực có chỗ hợp lý. Nhưng mà người chết như đèn tắt, chỉ là đào mộ phần, Dạ Kinh Đường không có khả năng lúc này rời khỏi Nữ Đế để hồi hương.
“Nếu như là Cừu Thiên Hợp không còn sống lâu nữa, Dạ Kinh Đường có lẽ có thể đi thăm viếng một chút...”
Đông Phương Sóc Nguyệt lắc đầu:
“Cừu Thiên Hợp nổi danh láu cá, Quân Sơn Đài truy sát Cừu Thiên Hợp hai mươi năm đều không bắt được, chúng ta muốn tìm được người lại đánh chỉ còn một hơi, nói nghe thì dễ.”
Trọng Tôn Ngạn nghĩ nghĩ: “Không nhất định không phải điệu hổ ly sơn Dạ Kinh Đường, có thể dẫn Tuyền Cơ chân nhân ra, cũng vẫn hợp lý.”
“Tuyền Cơ chân nhân..”
Đông Phương Sóc Nguyệt suy tư một chút: “Tuyền Cơ chân nhân là người Ngọc Hư Sơn, muốn dẫn nàng ra, chỉ có thể là Ngọc Hư Sơn xảy ra chuyện. Quốc sư Lữ Thái Thanh ở Ngọc Hư Sơn tu đạo, muốn khiến cho Ngọc Hư Sơn xảy ra chút chuyện, chỉ sợ không dễ dàng.”
Trọng Tôn Ngạn tùy ý nói: “Nhân mạch của Thế tử điện hạ trải rộng triều chính chỉ cần cẩn thận mưu đồ một phen, phương pháp luôn luôn có.”
Ngón tay Đông Phương Sóc Nguyệt gõ nhẹ bàn, hơi suy nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu......
Đạp đạp đạp……
Vô số cấm quân hắc giáp và bộ khoái, từ phía đông kinh thành nhanh chóng bao vây các hẻm nhỏ ở ngõ Long Khuê, âm thanh ồn ào hết đợt này đến đợt khác:
“Lục soát từng nhà.”
“Cẩn thận nơi này có sấm sét, đi quân khí giám gọi người biết đường đến đây……”
Mà ở một bên khác, bên trong cung thành, vài tên chạy đến tổng bộ Hắc Nha, đứng ở bên ngoài Xán Dương Trì, thỉnh thoảng có nữ thầy thuốc chạy ra chạy vào.
Dạ Kinh Đường đứng ở trước cửa, mặc dù đầu tóc bù xù, nhưng thần thái vẫn nghiêm nghị như bình thường, đưa tay ra hiệu về phía đông thành: “Bỏ chạy từ hẻm Long Khuê, chỉ có thể trốn đến tường thành ở phía bắc, đối phương đã sớm bố trí cạm bẩy, chắc chắn bố trí ở chỗ ít người thích, phía đầu những con đường phù hợp để chạy trốn, kiểm tra từng đoạn đường không được bỏ sót”
“Vâng!”