Chương 637. Bôi Thuốc
“Cẩn thận có người giết người diệt khẩu, chờ sau khi đám người Thương đại nhân đến, hãy chuyển họ đến địa lao ngay lập tức, trên đường đi không được ngừng lại. Trịnh Khôn đã phạm vô số tội ác đẫm máu ở Lương Châu, sau khi đưa vào địa lao, tra tấn nặng nhẹ không cần kiêng dè, có những cái gì thì sử dụng hết lên người của hắn, bắt buộc hắn phải khai ra hết, bất kể hắn khai ra cái gì, nhớ kỹ đưa tất cả cho Tĩnh Vương xem qua”
“Vâng……”
Xán Dương Trì ở bên cạnh phía đông hoàng thành, mới vừa rồi Dạ Kinh Đường bảo vệ Đông Phương Ly Nhân trở về, đang có ý định đưa nàng trực tiếp đến Trường Nhạc Cung, nhưng khi hắn đi ngang qua đây, Đông Phương Ly Nhân thấy hai người mặt mày đầy tro đất, thì dừng lại gọi nữ quan thái y đến.
Xán Dương Trì được bao quanh bởi cỏ cây hoa lá xanh tươi, chỉ có ở chính giữa có một ngôi chính điện, bên ngoài cung điện đứng rất nhiều cung nữ.
Dạ Kinh Đường sau khi sắp xếp xong mọi thứ, thì hắn quay trở lại bên trong Xán Dương Trì, nghĩ rằng Bổn Bổn đã bắt đầu đi tắm rửa.
Nhưng khi đi đến gần, hắn phát hiện ra Đông Phương Ly Nhân vẫn đang ở cửa sổ của Thiên Điện chờ đợi, thấy hắn trở về liền vẫy tay: “Mau đến đây, để y quan kiểm tra vết thương của ngươi.”
“Ta thật sự không sao, điện hạ đi tắm rửa thay áo quần trước đi”
“Ngươi đi vào đây!”
Đông Phương Ly Nhân mặc dù nhìn trông như bình thản, nhưng vừa rồi nàng thật sự sửng sốt, lúc này mới bình tĩnh trở lại, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Thấy Dạ Kinh Đường vẫn luôn giữ đúng khuôn phép, nàng vội vàng đi ra thiên điện, kéo cổ tay Dạ Kinh Đường bước vào cửa chính.
Thiên điện là nơi dùng để thay quần áo và nghỉ ngơi, bên trong có một chiếc giường dùng để uống trà và đánh cờ, bày trí trong phòng rất lịch sự tao nhã, lúc này hai y nữ đã chuẩn bị xong đồ băng bó và thuốc rửa vết thương.
Dạ Kinh Đường bị Đương Phương Ly Nhân dùng sức đè mạnh xuống giường trà, lắc đầu nói: “Chỉ là vết thương ngoài da, không cần gọi nhiều người như vậy.”
“Ngươi không được cử động!”
Đông Phương Ly Nhân mắng một câu, rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh giường trà, xem xét vết thương của Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường bị sóng xung kích thổi bay, hắn có sức khỏe cường tráng và áo giáp mềm bảo vệ cơ thể, nên hắn không bị thương nặng, nhưng hắn cuối cùng cũng không có vảy kim lân bá đạo như của Thạch Ngạn Phong, trên khắp cánh tay và đùi của hắn đầy vết đỏ và bầm tím do đá vụ va vào.
Còn quần áo thì nhìn thật thê thảm, mặt trước còn nguyên vẹn do không bị sóng xung kích chạm vào trực tiếp, sau lưng thì chỉ còn lại vài mảnh vải vụn, treo ở trên thắt lưng, phía trên ống quần cũng rất nhiều lỗ thủng.
Mặt dù váy của Đông Phương Ly Nhân bị rách, trên người cũng dính đầy bụi bặm, nhưng so với Dạ Kinh Đường thì nàng trông vẫn tốt hơn rất nhiều, nhìn thấy Dạ Kinh Đường vì bảo vệ nàng nên trở thành như vậy, trong mắt hiện rõ vẻ đau lòng, vẫy tay nói:
“Lại đây.”
Nữ đại phu đứng bên cạnh, vội vàng đi đến trước mặt, mang theo khăn nóng và rượu thuốc, cắt cái áo rách tả tơi của Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường tập võ từ nhỏ đến lớn, một chút vết thương này cũng không có gì là đáng kể, từ chối không được chỉ có thể đứng dậy nói:
“Ta tự mình làm, các ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Hai nữ đại phu nhìn về phía Đông Phương Ly Nhân có chút ngập ngừng.
Đông Phương Ly Nhân đang định tránh đi, thấy vậy liền ngồi xuống lại:
“Các ngươi đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Y nữ vội vàng đứng dậy lui đi ra ngoài.
Dạ Kinh Đường tự mình làm không để cho Đông Phương Ly Nhân hầu hạ, hắn dùng khăn lông lau sạch cánh tay rồi bôi rượu thuốc lên, cười nói:
“Điện hạ cũng đi tắm rửa thay váy đi, váy cũng rách hết cả rồi.”
Đông Phương Ly Nhân cũng không đứng dậy, sau khi nhìn Dạ Kinh Đường vài lần, thì kéo váy lên để kiểm tra.
Ở dưới váy mặc một chiếc quần mỏng màu trắng, cả chiếc váy đã bị gạch đá văng vào rách tơi tả, trên chiếc quần mỏng cũng thủng hai ba chỗ, có thể nhìn thấy rõ những vết xước trên làn da trắng nõn
Đông Phương Ly Nhân thấy không có gì nghiêm trọng, thì thả váy xuống lại.
Nhưng điều nàng không ngờ đến là Dạ Kinh Đường ở sát bên cạnh ngừng thoa thuốc, rồi hắn cúi người xuống nhấc chân nàng lên.
“Hả? Ngươi làm cái gì vậy?”
Dạ Kinh Đường nhấc hai chân nàng lên, đặt ở trên đầu gối của hắn, dùng tay xé toạc cái lỗ bị rách, rồi lấy khăn lông lau nước thuốc lên chân của nàng: “Ta là nam nhân, trên người có một vài vết sẹo cũng không ảnh hưởng, nhưng nếu điện hạ có sẹo, sau này tương công thấy sẽ rất đau lòng đó, không nên bướng bỉnh.”
Chân của Đông Phương Ly Nhân bị hắn nhấc lên, hai tay bắt buộc phải chống sau lưng, nhìn thấy Dạ Kinh Đường xoa bóp chân nàng mà không hề e dè, ánh mắt nàng lộ ra vẻ xấu hổ và tức giận, nhưng cũng không rút chân ra, chỉ là nhíu mày nói: “Vừa rồi ở trên bờ sông, lúc ngươi hôn bổn vương, cuối cùng không phải là để che mắt người khác, mà là cố ý, ngươi đừng tưởng rằng bổn vương không phát hiện.”