Chương 638. Đây là ma xui quỷ khiến
Mắt Dạ Kinh Đường chớp chớp, giải thích nói: “Lúc đó là ta đang nhắc nhở điện hạ, điện hạ hiểu sai ý, còn chủ động đem khuôn mặt đưa gần lại ta.”
“Bổn vương đưa mặt đến gần là ngươi liền hôn?”
Dạ Kinh Đường ngừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn, trong mắt lộ ra vẻ —— nếu như không đâu?
Đông Phương Ly Nhân hít sâu vào một hơi, làm cho chiếc áo căng ra, nàng không còn gì để nói, quay đầu nhìn lại nơi khác.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy Đại Bổn Bổn không vui, âm thầm thở dài: “Được rồi, ti chức đã biết sai rồi, lần sau điện hạ đưa mặt đến gần, ta chắc chắn sẽ không động lòng nữa.”
Đông Phương Ly Nhân quay đầu lại nhìn, trong mắt tràn đầy nghi ngờ: “Ở gần ngươi lâu như vậy, ngươi cho rằng bổn vương không biết tính tình của ngươi tốt xấu? Bổn vương chỉ cần thổi một hơi là ngươi không chịu nổi, còn đưa lại gần…… Chỉ cần ngươi có lý do chính đáng, ngươi chắc chắn sẽ mượn lừa trên sườn núi để mà lợi dụng nữ nhân, giống như luyện tập Thính Phong Chưởng.”
Dạ Kinh Đường nghiêm túc nói: “Luyện Thính Phong Chưởng, trước đó ta đã từng nhắc nhở qua, đến khi nào được điện hạ cho phép, mới bắt đầu dạy công phu, như thế này sao có thể nói chiếm tiện nghi? Điện hạ chủ động đưa đến gần, nhắc nhở ta không được hôn, ta nhất định sẽ không hôn.”
Đông Phương Ly Nhân không bao giờ tin những lời nói này, thêm một chút châm chước, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đến trước mặt Dạ Kinh Đường, tỏ ra vẻ mình là nữ vương không thể đắc tội : “Ngươi còn dám đắc tội, bổn vương lập tức lôi ngươi đến phòng tịnh thân!”
Dạ Kinh Đương đối mặt với đôi môi căng mọng đỏ tươi gần trong gan tất, ánh mắt không có nửa phần gợn sóng, chỉ là nghiêm túc xoa rượu thuốc trị trật khớp lên chân nàng: “Xem đi, ta đã nói rồi, chỉ cần điện hạ không cho phép, ta sao có thể tùy ý đắc tội. Vừa rồi thật là hiểu sai ý, điện hạ đưa mặt lại gần, ta cũng không thể làm như không thấy từ chối điện hạ……”
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường bắt đầu giả vờ hắn là một người nam nhân tốt không bị sắc đẹp mê hoặc, chẳng qua là do bị khơi dậy lòng hiếu thắng mà thôi, lại nhớ về miêu tả giọt nước mắt của nữ nhân, rồi sau đó hơi nghiêng đầu, làm ra vẻ liếc mắt đưa tình, từ từ đưa đến gần bờ môi của nam nhân.
Dạ Kinh Đường hít thở thật sâu, nhìn gương mặt xinh đẹp kiều diễm mỗi lúc một gần, theo bản năng hắn đưa mặt về phía trước.
Cuối cùng Đông Phương Ly Nhân phản ứng rất nhanh, vội vàng ngửa ra phía sau để giữ khoảng cách, trong ánh mắt để lộ ra ý đã bắt được quả tang đắc ý nói: “Dạ Kinh Đường, ngươi chu môi là muốn làm cái gì? Bổn vương đã cho phép ngươi hôn?”
“Đâu……”
Dạ Kinh Đường không còn lời nào để nói, làm ra vẻ xấu hổ: “Kia cái gì…… ta cầm lòng không được. Lần này ta sẽ chú ý, chắc chắn sẽ không động đậy chút nào.”
Đông Phương Ly Nhân vì muốn để Dạ Kinh Đường hiểu rõ hắn không chịu nổi một kích, nên cũng không một chút do dự, lại khẽ cắn môi đỏ, hơi nghiêng đầu để sát lại gần.
Đêm kinh đường lần này nghị lực thật tốt, không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của Đại Bổn Bổn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ngọn đèn dầu lập lòe trong căn phòng yên tĩnh.
Đông Phương Ly Nhân nhìn vào hai mắt lạnh lùng đang gần kề sát mặt, ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện vài phần trốn tránh.
Nhưng từ nhỏ nàng đã được bồi dưỡng ngạo khí, để nàng không bao giờ lâm trận mà lùi bước, mà là tiếp tục chơi đùa với lửa, hai gương mặt cách nhau gần hai tấc, tay còn đè trên ngực của Dạ Kinh Đường, hơi thở gấp gáp, dùng ánh mắt biểu đạt —— đến đây, hãy hôn đi.
Có thể thấy ngực của Dạ Kinh Đường khẽ phập phồng, đang đè né tâm tư rất lâu, cuối cùng không thể chống cự lại công kích của Đại Bảo Bảo, gương mặt lại một lần nữa đưa về phía trước.
“Hả…… Ôi?!”
Đông Phương Ly Nhan đang đắc ý muốn ngửa về phía sau để né tránh, bỗng nhiên phát hiện không biết từ lúc nào những ngón tay của nam nhân đã nằm trên ngực, không chịu rút tay về lại.
Rồi sau đó gương mặt mà hắn ở trong lòng bồi hồi mấy tháng nay, bây giờ phóng to ngay trước mắt.
Đôi môi chạm vào nhau.
Vai ngọc của Đông Phương Ly Nhân bỗng nhiên run lên, hai mắt trợn tròn, cảm nhận được trên môi của mình truyền đến cảm xúc nóng bỏng, trong mắt đâu tiên là lộ ra vẻ xấu hổ vì bị xúc phạm, rồi sau đó lại chuyển sang luống cuống và hoảng hốt.
Dạ Kinh Đường ngậm lấy đôi môi hồng hào, thật ra cũng rất sửng sốt, sau khi tỉnh lại muốn tách ra, nhưng lại cảm thấy mình bạc đãi Bổn Bổn, nghĩ lại vẫn là vuốt nhẹ phía sau lưng, không tách ra.
Đông Phương Ly Nhân hiểu biết rất nhiều về lý thuyết, đầu óc mê muội, trong tiềm thức vẫn biết là làm như thế nào đáp lại, phát hiện ra cái đầu lưỡi ác ôn đang lùa vào, sau đó trong vô thức hàm răng mở ra.
“Um……!”
Đôi giày màu trắng đi trong cung của Đông Phương Ly Nhân hơi nhướng lên, bằng mắt thường cũng có thể thấy được đầu vai của nàng run lên, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Cứ như thế một lát sau, cuối cùng Đông Phương Ly Nhân mới kịp phản ứng lại, đẩy mạnh bả vai của Dạ Kinh Đường, hai người tách ra, rồi ngay sau đó đưa tay lấy Ly Long Đao nằm ở bên cạnh.
Sọat — Dạ Kinh Đường biết sẽ như thế, nên vội vàng thanh đao đè lại:
“Ai ai, đây là ma quỷ xúi dục”