Chương 639. Nhìn Trộm Cô Nương Tắm
“Phi phi…… Dạ Kinh Đường!”
Sắc mặt Đông Phương Ly Nhân đỏ lên, dùng sức rút mạnh cây đao, ánh mắt mang theo xấu hổ và nước mắt giận dữ:
“Đây là ngươi nói không làm ra hành động gì sao? Bổn vương đã cảnh cáo ngươi, ngươi còn dám cố ý đắc tội, ngươi cho rằng bổn vương thật sẽ không trừng trị ngươi?”
“Đó là lần đầu tiên. Lần thứ hai điện hạ chưa nói không cho ta hôn, ta cầm lòng không được ai dà? Ta sai rồi……”
Tính tình của Đông Phương Ly Nhân cũng rất chịu đựng và nhẫn nhịn, nghe thấy những lời dối trá vô lý như vậy, tính tình của nàng bộc lộ ra, đem Dạ Kinh Đường đè xuống giường, tư thế như Võ Tòng đánh hổ, cướp đao muốn giết chết Dạ Kinh Đường.
Dạ Kinh Đường bị trọng lượng, cơ thể không nhẹ của Đại Ngây ngốc ngồi lên bụng, nhưng hắn cũng không cảm thấy hắn bị nhục nhã.
Chỉ là cặp mông nóng hổi và mềm mại đang ở trên bụng, cùng nhau xô đẩy lung lay, cảm nhận rất rõ ràng, có thể nói dán chặt xuống vừa khít, vạt áo phồng ra cũng cọ tới cọ lui trên cánh tay, đang bị trêu chọc đến rối loạn tâm trí giờ càng rối loạn thêm.
Dạ Kinh Đường bỗng nhiên cảm thấy cơ thể liên tiếp những phản ứng khác lạ, vội vàng đỡ lấy cây đao nhắc nhở: “Điện hạ cơ thể thiên kim, làm như thế này không ổn, nếu không trước cho ta nợ, sau này ta sẽ làm việc để trả nợ.”
“Ngươi lấy cái gì để mà trả? Ta thấy ngươi là đồ ác ôn, ngươi chắc chắc là có ý đồ xấu, ngươi tưởng phạm thượng xong rồi thì sau đó sẽ không cần trả nợ!”
Dưới sự tức giận và xấu hổ, Đông Phương Ly Nhân không nhận ra rằng tư thế của mình đang không đúng, thậm chí vì khống chế Dạ Kinh Đường, chân nàng còn kẹp thật chặt, dùng sức bẻ ngón tay hắn.
“Ngươi thả cây đao ra cho bổn vương!”
“Điện hạ bớt giận……”
Hai người cãi nhau ầm ĩ ở trên giường, chưa được bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng của cung nữ: “Điện hạ, Thánh Thượng bị tiếng động ở bên ngoài làm thức tỉnh, bảo điện hạ di giá đến điện Thừa An để hỏi thăm.”
Đông Phương Ly Nhân dừng lại, tỉnh táo vài phần.
Dạ Kinh Đường âm thầm thở ra nhẹ nhàng, dùng tay vỗ nhẹ vào eo Ngây ngốc: “Tốt rồi tốt rồi, điện hạ nhanh đi gặp mặt Thánh Thượng đi.”
Cơn tức giận còn sót lại của Đông Phương Ly Nhân vẫn chưa hết, vẻ mặt đỏ bừng vẫn còn hiện rõ, đang ngồi ở trên bụng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng:
“Bổn vương sẽ trừng trị ngươi sau.”
Nói rõ ràng xong thì xoay người bước xuống đất, khôi phục lại phong thái uy nghiêm của một nữ vương gia nên có, sửa sang lại váy áo đi ra ngoài.
Đạp đạp đạp……
Bước chân rất nặng.
Dạ Kinh Đường quần áo rách tả tơi nằm ở trên giường, giống như vừa mới bị nữ vương bá đạo chà đạp xong , hắn ngồi dậy, đợi sau khi cửa phòng Thiên Điện đóng lại xong, mới lắc đầu thở dài, đè nén tạp niệm ở trong lòng xuống xong, mới cầm lấy thuốc trị thương ở bên cạnh, chuẩn bị tự mình thoa thuốc trị thương.
Nhưng tiếng bước chân ở bên ngoài Xán Dương Trì còn chưa đi xa, bên tai Dạ Kinh Đường vang lên một tiếng động, nghe như từ bên trong chính điện truyền đến một tiếng: Rầm ~
Trong chính điện chính là một hồ nước nóng với quy mô rất lớn, Dạ Kinh Đường vớt được ngọc bội, mặt bị Phi Long cưỡi đều có ở trong đó.
Mới vừa rồi trên người cả hai người đều dính không ít bụi bặm, Ly Nhân chuẩn bị vào trong ao rửa sạch, đã có cung nữ chuẩn bị sẵn chậu rửa mặt và lược chải đầu, nhưng Lý Nhân rời Thừa An điện, cung nữ cũng đi theo, Dạ Kinh Đường nhíu mày lại, bên trong hình như không có ai, cảm thấy có gì đó không ổn, lặng lẽ buông thuốc trị thương xuống, cầm lấy cây đao bên cạnh người, đi về phía căn phòng ở giữa thông với bồn tắm.
Phòng bên cạnh là phòng thay quần áo, các quý nhân trong cung đều thay y phục ở chỗ này, rồi sau đó mới mặc đồ tắm đi đến bể tắm, Đông Phương Ly Nhân lần trước cũng chính là từ ở đây đi ra ngoài.
Dạ Kinh Đường bước chân nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động lặng lẽ đi vào cửa, có thể nhìn thấy trong bể tắm ánh đèn vàng phát ra ánh sáng rực rỡ, mơ hồ có thể nghe được âm thanh của tiếng nước suối chảy, cũng không có một khí tức nào khả nghi.
Dạ Kinh Đường cau mày, cân nhắc một chút, đẩy cửa ra một khe hở, từ khe hở nhìn vào bên trong dò xét, đập vào mắt chính vài tấm màn tuyn mỏng thêu tranh sơn thủy.
Phía sau tấm bình phong là một bể tắm tràn ngập sương trắng, có một cô nương không biết ở đó từ lúc nào, dựa vào thành bể tắm, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mượt và bờ vai trắng như ngọc, nhìn xuống chút nữa đã bị đá ngọc trắng che khuất không nhìn được, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng không mặc y phục?!
Ánh mắt Dạ Kinh Đường khẽ thay đổi, nhanh chóng thu ánh mắt lại, rời đi không một tiếng động.
Nhưng đáng tiếc đó là, từ trong bồn tắm lập tức truyền đến một giọng nói quyến rũ:
“Dạ công tử, ngươi cũng không muốn chuyện nhìn trộm cô nương tắm rửa bị Tĩnh Vương biết được chứ?”