Chương 647. Chân Mệnh Thiên Tử
Thương Tiệm Ly đứng ở phía sau, tới gần giải thích:
“Nam bắc hai triều đều khởi nguyên từ Tây Bắc, về sau sông lớn thay đổi tuyến đường, Tây Bắc biến thành đất hoang không có một ngọn cỏ, bách tính di chuyển đến phương nam và phương bắc, dần dần diễn biến thành thế cục tam quốc đối lập, sau khi Vương đình tây bắc bị đánh tan, mới lấy danh Tây Hải chư bộ...
Dạ Kinh Đường không quá hiểu biết lịch sử, đối với cái này nhẹ gật đầu, tiếp tục nghe Trịnh khôn cung khai.
Trịnh khôn như là hạt vừng ngược lại hạt đậu, nói toàn bộ tình huống thương lộ một lần, bộ khoái chăm chú ghi chép xuống.
Không nói quá nhiều, xong chuyện buôn lậu, Dạ Kinh Đường lại hỏi:
“Kim Lân Đồ của Tưởng Trát Hổ, ngươi biết bao nhiêu tin tức?”
Trịnh khôn đối với cái này nói: “Khẳng định có, nhưng ta chưa thấy qua. Ta gia nhập Hồng Sơn trại, cũng vì muốn học cái này, nhưng Tưởng Trát Hổ không hoàn toàn tín nhiệm ta nên chưa nói qua những thứ này.”
“Làm sao tìm được Tưởng Trát Hổ?'
“Trên giang hồ hoài nghi hắn thân giấu trọng bảo của rất nhiều người, hắn không ở Hồng Sơn, muốn sắp xếp chuyện gì cũng là để thân tín thay lời truyền đạt. Đúng rồi...”
Trịnh khôn nói tới chỗ này, nhớ ra cái gì đó:
“Tưởng Trát Hổ để cho ta vào kinh, còn có một chuyện khác, tìm một người có tên Trương Cảnh Lâm muốn hỏi phối phương của Thiên Lang Châu. Theo lời Thạch Ngạn Phong nói, vật này chính là ngọc tỉ truyền quốc, ai có thể ăn thì người đó là chân mệnh thiên tử, có thể thống nhất Tây Hải chư bộ...”
? !
Dạ Kinh Đường nghe thấy lời này, mí mắt rút gân, dù sao hắn có thể dùng Thiên Lang Châu, lời đồn hắn là chân mệnh thiên tử nếu truyền đi, về sau sợ là phiền phức một đống.
“Ta nghe Trương Cảnh Lâm nói qua, Thiên Lang Châu chính là một vị thuốc, chuyên được điều phối để rèn luyện gân cốt, chỉ cần phối ra là ai cũng có thể ăn. Tưởng Trát Hổ tìm thứ này là muốn tạo phản?”
“Không rõ. Tưởng Trát Hổ không phải phàm nhân, ta cảm thấy hắn muốn trở thành Phụng Quan Thành, không phải làm hoàng đế, nhưng trong đầu Thạch Ngạn Phong là liệt thổ phong cương...”
“Hai người các ngươi đến Vân An, còn có ai biết?”
“Trừ Tưởng Trát Hổ, cũng chỉ có mấy đương gia. Hai ta bị Dạ đại nhân ôm cây đợi thỏ, khẳng định là có người mật báo, ta hoài nghi là trong bang có người nhớ thương vị trí của hai ta, cố ý bán chúng ta...”
----
Một bên khác, trong Phúc Thọ cung.
Nắng thu ấm áp phủ trên hoa viên, Hồng Ngọc quyến rũ mê người, đi lại ngoài tẩm điện, đưa các đồ vật hiếm lạ mà Thái hậu nương nương đi ra ngoài một chuyến mua được, đặt ở trong Bách Bảo các.
Cửa phòng ngủ và cửa sổ còn đóng chặt, bình phong mỹ nhân mài thành tấm gương đặt ở trước giường.
Ánh nắng đã chiếu vào bên trên bờ mông nở nang, Thái Hậu nương nương không có chuyện để làm nằm nghiêng trên giường, cầm « Diễm Hậu bí sử » trong tay, nhìn không chớp mắt, khuôn mặt thỉnh thoảng còn đỏ một chút.
Tuyền Cơ chân nhân mặc tiểu y đặc chế của cung đình, vẫn là màu trắng, ngồi ở bàn trang điểm trước giường tô son môi.
Mặc dù tối hôm qua uống nhiều, nhưng Tuyền Cơ chân nhân cũng không phải là say một đêm, tiếng sấm ngoài hoàng thành vang một tiếng là đã tỉnh, sau đó vội tới chỗ Nữ Đế, canh giữ một tấc cũng không rời, thẳng đến khi Nữ Đế gặp riêng Dạ Kinh Đường, nàng mới kết thúc công việc trở về.
Sau khi tô xong son phấn, Tuyền Cơ chân nhân đổi lại váy trắng như tuyết, sau đó đến trước giường, đưa tay vỗ nhẹ.
Ba ~
“Ta đi ra ngoài một chuyến, đợi chút nữa trở về mang ngươi đi giải sầu.”
Thái hậu nương nương đã biết tối hôm qua xảy ra chuyện, Tuyền Cơ chân nhân phải đi làm việc, chỉ lật sách qua một trang, nhẹ nhàng “Ừm.” một tiếng, lại dặn dò:
“Nghe Hồng Ngọc nói tối qua Dạ Kinh Đường bị thương, ngươi có thời gian thì đi thăm một chút.”
Tuyền Cơ chân nhân mặc dù không phải đi tìm Dạ Kinh Đường, nhưng vẫn đồng ý, sau đó một mình rời khỏi hoàng thành, đi đến Thiên Thủy Kiều.
Lạc Ngưng là khuê mật của Tuyền Cơ chân nhân, khi ở trên thuyền không ngồi trò chuyện cẩn thận với nhau, sau khi trở về hôm trước cũng chưa từng gặp, có thời gian tất nhiên phải đi lại một chút.
Tuyền Cơ chân nhân biết địa chỉ của Lạc Ngưng, đi tới nhà lớn Bùi gia ở Thiên Thủy Kiều, sau khi quét một vòng thì ánh mắt hạ xuống trong hành lang hậu trạch chủ viện, xa xa chỉ nghe thấy trong Tây Sương phòng truyền đến cuộc đối thoại của hai nữ tử:
“Kinh Đường không trở về, cũng không biết tình huống như thế nào.”
“Khẳng định không có việc gì. Nếu Dạ Kinh Đường xảy ra sự cố, kinh thành đã vỡ tổ, hiện tại đoán chừng đang bồi nữ vương gia....”
“Đều tại ngươi.”
“Hả? Trách ta cái gì?”
“Khuya hôm trước, để ngươi trung thực đi vào khuôn khổ, ngươi nhất định phải nhăn nhó, trì hoãn Kinh Đường mất nửa canh giờ dỗ ngươi, còn không chữa trị khỏi...”
“Ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, chẳng lẽ ta lại mở miệng đáp ứng? Chính ngươi sao không thử một chút...”