Chương 650. Không Tốt lắm Đâu
“Được.”
Dạ Kinh Đường cũng không dám ở lâu cùng Tuyền Cơ chân nhân, chờ Tuyền Cơ chân nhân phi thân mà đi, Chim Chim hấp tấp đi theo, hắn mới vuốt vuốt trán, bước nhanh vào trong phòng.
Lạc Ngưng bị tiểu tặc bắt tại trận, trong lòng hoảng đến không được, thấy nam nhân tiến đến vội vàng giải thích:
“Đây là biện pháp Vương phu nhân nói, ta chỉ tùy tiện làm ra đưa cho Tam Nương, không nghĩ đến Thủy nhi đến đây, ta chỉ nói là làm vật trang trí mà...”
Lòng Dạ Kinh Đường biết rõ, cũng không khó xử nàng, đi vào bên cạnh Ngưng nhi ngồi xuống bên người nàng xem xét ngọc khí:
“Trên Nước Mặt Hiệp Nữ có phối đồ, nếu về sau Tuyền Cơ chân nhân phát hiện chân tướng, đến lúc đó ta giải thích thế nào?”
Lạc Ngưng khẽ cắn môi dưới, bộ dáng trinh liệt hiệp nữ trước kia đều bày không ra ngoài được nữa, thấp giọng nói:
“Ngươi nói... là ngươi nghĩ kế, để cho ta làm cái này, ta không dám nói thật, mới mơ hồ nói với nàng như vậy.”
?
Dạ Kinh Đường cảm thấy đây đúng là thân nàng dâu, gật đầu nói:
“Tuyền Cơ chân nhân đoán chừng phải đánh chết ta, nhưng ta vẫn sẽ nói như vậy, miễn cho ngươi khó xử.”
Lạc Ngưng thấy tiểu tặc dễ nói chuyện như thế, biết rằng sợ là phải trả cái giá lớn, nghĩ nghĩ cũng không cho Dạ Kinh Đường chủ động mở miệng, chậm rãi đứng dậy, ngồi ở trước giường, đoạt ngọc khí tới:
“Đây là đưa cho Tam Nương. Ngươi bận bịu cả ngày có mệt không? Ta điều trị cho ngươi một chút, ngươi nằm đi.”
Dạ Kinh Đường ít khi nhìn thấy Ngưng nhi nhẹ nhàng như thế, lập tức ho nhẹ một tiếng, tựa vào đầu giường:
“Giữa ban ngày, không tốt lắm đâu.”
“Không có việc gì, ngươi vui vẻ là được rồi.”
Lạc Ngưng sợ Dạ Kinh Đường có lý không tha người, để nàng tự làm tự chịu, cho nên vô cùng quan tâm, rất tự giác cưỡi lên chân hắn, nắm lấy trái mướp đắng xoa lên mặt.
Dạ Kinh Đường có chút buồn cười, trôn trên dưa hấu một lát:
“Tốt, ngươi không vui cũng sẽ không ép buộc ngươi...”
“Ngươi còn nói sẽ không?”
Lạc Ngưng nghe thấy lời này, sắc mặt có chút không vui: “Tam Nương làm như thế với ta, ngươi cũng không ngăn lại...”
“Đó là ngươi cùng Tam Nương phân cao thấp mà bị thua, ta cũng không dám xen vào.”
“Ngươi còn là vui mừng hưởng dụng thành quả.”
“Phải thì như thế nào, có bản lĩnh thì làm ta ngạt chết ta...”
....
Hai người ôm liếc mắt đưa tình không bao lâu, bên trong hành lang truyền đến bước chân. Bùi Tương Quân mới xử lý nhà mới xong, nghe thấy Dạ Kinh Đường trở về, nên vội vàng chạy về, vừa mới chuyển qua khúc ngoặt hành lang, đã phát hiện hồ ly tinh và Dạ Kinh Đường dính lấy nhau trong phòng.
Bùi Tương Quân nhướng mày, bước nhanh đi vào Tây Sương phòng, dò xét Lạc Ngưng vừa nhanh chóng đứng dậy chỉnh dây áo váy:
“Nha đầu không có lông, ngươi nói cái gì đó?”
“Bùi Tam Nương!”
Lạc Ngưng nghe thấy cái ngoại hiệu nhục nhã nầy thì lông mày dựng lên, nhưng ngẫm lại lại không nổi giận, mà đứng dậy đi đóng cửa lại, sau đó lôi kéo Tam Nương đi vào buồng trong:
“Dạ Kinh Đường mua cho ngươi cái bảo bối, ngươi nhìn xem có thích hay không.”
Nói xong thì ném ngọc khí cho Bùi Tương Quân.
Bùi Tương Quân nhìn về phía chữ viết dưới đáy ngọc khí, thật là có mấy phần kinh hỉ, ngồi xuống bên người Dạ Kinh Đường:
“Cái này dùng làm gì?”
Dạ Kinh Đường ho nhẹ một tiếng, ôm eo Tam Nương, để nàng ngồi ở trên đùi, lại vỗ vỗ một bên khác, để Ngưng nhi ngồi xuống.
“Vật nhỏ thôi, đợi chút nữa nói cho ngươi.”
Bùi Tương Quân thấy khí thế của hồ ly tinh hùng hổ, đã biết thứ này rất đáng sợ, là để đối phó nàng, cũng không ngốc nghếch mà hỏi.
Bùi Tương Quân thu đồ vật vào, ngược lại dò xét trên thân Dạ Kinh Đường:
“Ngươi hôm qua không bị thương chứ?”
Dạ Kinh Đường cảm thấy ngồi không thoải mái nên ngã đầu một cái, ôm ngã hai nàng dâu:
“Không có việc gì, chính là hôm qua ngủ không ngon, cần ngủ bù.”
Bùi Tương Quân chớp chớp mắt, đụng lên môi Dạ Kinh Đường:
“Ngươi muốn bù thế nào?'
Lạc Ngưng tựa ở trước mặt, lúc đầu không muốn nói chuyện, nhưng vẫn tiếp câu:
“Hắn còn có thể bù thế nào? Ta có chút mệt mỏi, ngươi nhanh điều trị cho hắn.”
Bùi Tương Quân thật ra cũng không vội vã bắt đầu, tựa ở trên bờ vai, tay kéo đến ngực Dạ Kinh Đường, dò hỏi:
“Nghe nói hôm qua là Hồng Sơn trại gây chuyện?”
“Đúng thế. Thạch Ngạn Phong bị ta đánh chết, Trịnh khôn còn bị nhốt ở địa lao thẩm vấn.”
“Nghe nói Thạch Ngạn Phong có quan hệ không tệ với Tưởng Trát Hổ, hắn chết trên tay ngươi, khẳng định hắn mang thù, mặc dù không dám tự tiện đến kinh thành trả thù, nhưng ngươi về sau vẫn phải chú ý nhiều một chút.”
“Biết rồi.”
Dạ Kinh Đường một tay một xoa dưa hấu, có chút tâm viên ý mã:
“Đợi chút nữa ta đưa các ngươi tiến cung luyện Ngọc Cốt Đồ, sớm nghỉ ngơi một chút cũng qua đó sớm một chút.”
Lạc Ngưng nghe thấy lời này, ngược lại là tinh thần tỉnh táo, lật người lên:
“Chuyện Thừa An điện có tiến triển hay không?”
“Khá là phiền toái, cần bàn bạc kỹ hơn, đêm nay ngươi qua đó cũng không nên làm loạn.”
“Ta biết.”
Lạc Ngưng thấy Dạ Kinh Đường có bộ dáng gấp gáp muốn lại không muốn, lại vỗ lên eo Tam Nương:
Ba ~
“Ngươi nhanh lên, lề mề cái gì?”
Bùi Tương Quân hơi có vẻ không vui, hơi chống lên nửa người trên:
“Ngươi lại bạo hành gia đình đúng không? Người ta là chân trần không sợ mang giày, ngươi là không có lông không sợ có lông?”
“Ngươi!”
“Được rồi được rồi, chớ cãi vã...”