Chương 655. Tôn Vô Cực
Mới đầu Dạ Kinh Đường đánh một quyền một thương ra ngoài, sẽ chấn nát quần áo, nhìn như thanh thế kinh thiên động địa, kì thực khí kình quá mức phân tán, không làm được điểm tụ lực.
Mà bây giờ hắn học xong chưởng khống đặt tất cả khí kình ở bên trong lưỡi đao, ra tay một đao mạnh nhất không có một gợn sóng, chỉ có khi đang toàn lực thi triển, mới có thể ép không được dẫn đến khí kình bắn ra bốn phía.
Mà lão giả áo bào đen này toàn lực ứng phó một kiếm, mang theo động tĩnh doạ người như thế, nội kình hùng hậu lại rõ ràng vẫn là khả khống.
Kiếm ra một đầu tuyến, kình rung chuyển nước sông, áo bào lại như bay trong gió thu, thân cây cỏ phía sau cũng không bị quấy nhiễu.
Có thể đưa một thân nội kình chưởng khống đến nước này, kiếm ra không trúng, hoàn toàn có thể thu hồi rồi lại đến một kiếm, lão giả trực tiếp ra tay, hiển nhiên chỉ là huyễn kỹ hướng về phía hắn.
Sa sa sa....
Vô số chiếc lá nát tan bay tán loạn, ở trong gió thu bay xuống, rơi vào một rãnh dài bị vạch ra trên đồng cỏ.
Hai tên vỡ phu thân mặc áo đen, đứng thẳng bên bờ sông đều ngừng lại, bờ sông cũng khôi phục lại sự tĩnh mịch.
Trên quan đạo phương xa, hơn mười tên Hắc Nha bộ khoái, nhìn thấy cảnh này đều há to miệng đứng một bên, ánh mắt đang lúc mờ mịt mang theo cảm giác như lâm đại địch.
Mà Đông Phương Ly Nhân ngồi trong xe bị cảnh cáo không được thăm dò, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ xe sau khi thấy cảnh này, khó có thể tin, nói:
“Long Khí Kiếm Tôn Vô Cực?!”
Dạ Kinh Đường cầm đao chỉ xéo mặt đất, nghe thấy cái tên này, ánh mắt cũng sửng sốt một chút.
Long khí kiếm là kiếm pháp Thiên Hạc Sơn Trang, mà Tôn Vô Cực thì là lão tổ tông Thiên Hạc Sơn Trang, nhưng cái thân phận này trên giang hồ không ai nhắc, mà đều xưng hô một cái danh hào càng nhiều người biết rõ - một Kiếm Thánh.
Tôn Vô Cực ở tiền triều đã thành Kiếm Thánh, đại khái hơn ba mươi năm trước, bị Chu Xích Dương chừng hai mươi đánh bại, từ đây mai danh ẩn tích ở giang hồ.
Sau khi võ khôi bị đánh bại, cũng đi đến cuối đường giang hồ, còn muốn phục thù được như Liễu Thiên Sanh là cực thiểu số, phần lớn không phải chết tại chỗ thì chính là tìm một chỗ ẩn cư dưỡng lão, bởi vì thân đã mang thương, khẩu khí kia trong lòng cũng tản đi, bình thường sống không được bao lâu.
Tôn Vô Cực biến mất ba mươi năm, người giang hồ sớm phân loại thành nhân vật trong lịch sử, Thiên Hạc Sơn Trang cũng thay đổi thành môn phái nhị lưu, danh nhân xuất hiện gần đây là Thiếu chủ Thiên Hạc Sơn Trang, được vinh dự là Kiếm Thánh đời sau, nhưng mười mấy năm trước sau khi đi Chu gia bái phỏng, trên đường về nhà bị người hại chết không rõ nguyên nhân.
Bản thân Long Khí Kiếm đã là một trong kiếm pháp thượng thừa nhất thế gian, khi ở phòng chứa thi thể, Tào A Ninh phát hiện Dạ Kinh Đường dùng Bát Bộ Cuồng Đao, lúc ấy đã đổi thành Long Khí Kiếm ứng chiến, chỉ là bị Lạc Ngưng nhìn thấu, mới không dám dùng.
Dựa theo tuổi để tính, Tôn Vô Cực chỉ sợ đã vào trăm tuổi, Dạ Kinh Đường nhìn thấy loại lão nhân cùng đời của tổ sư gia Cuồng Nha Tử của hắn, tất nhiên kinh ngạc, thu đao chắp tay:
“Các hạ là Tôn Vô Cực Tôn tiền bối?”
Xoạt ~~
Tôn Vô Cực một kiếm qua đi, khí sắc cũng không khá lắm, nhưng mang trên mặt ý cười, chậm rãi thu kiếm vào vỏ:
“Quả nhiên nội tình rất tốt. Võ khôi đối với người tầm thường mà nói là đỉnh núi, đối với Dạ thiếu hiệp mà nói chỉ là bắt đầu. Vài ngày trước Dạ thiếu hiệp hỗ trợ tìm về bội kiếm của vong tôn, Thiên Hạc Sơn Trang cũng không trả lễ, không biết một kiếm này, có thể vào mắt Dạ thiếu hiệp hay không?”
Vài ngày trước Dạ Kinh Đường lấy được Linh Cơ kiếm, Ngưng nhi nghĩ muốn để vật quy nguyên chủ, khi hắn trên đường về sai người đưa đi Đồ Châu, bản ý là có cơ hội tự mình đến nhà thỉnh giáo kiếm pháp, nhưng không ngờ tới Thiên Hạc Sơn Trang trọng tình trọng nghĩa đến nước này, vậy mà lão tổ tông tự mình đến nhà đáp tạ.
Dạ Kinh Đường lại lần nữa chắp tay thi lễ:
“Lời này của Tôn tiền bối coi như quá đề cao tại hạ. Tiền bối nếu có thể chỉ điểm kiếm pháp, ta theo quy củ sẽ mang theo trọng lễ đến nhà bái phỏng, nào có đạo lý để tiền bối tự thân đến cửa, cái này nếu truyền đi, ta về sau không phải sẽ có thanh danh cuồng ngạo không biết lễ phép trên giang hồ.”
Tôn Vô Cực treo thanh kiếm lên bên thân ngựa già, nắm dây cương nói:
“Tình ghi ở trong lòng, mà không phải trên mặt bàn. Lão phu không biết còn có thể sống được mấy năm, cũng không rõ Dạ thiếu hiệp có thể tới cửa hay không, không thể mamg theo ân tình vào trong quan tài. Thuận đường đi ra ngoài một lần cuối cùng, có vãn bối ra dáng chiêu đãi, cũng coi như chuyện may mắn đời này.”
“Tiền bối mời.”