Chương 656. Tôn Vô Cực 2
Kình phong qua đi, bên bờ sông lâm vào yên tĩnh.
Bộ khoái vây quanh xe ngựa nghe nói người đến là Tôn Vô Cực, đáy mắt đều hiện ra vẻ kinh nghi.
Mà Đông Phương Ly Nhân cũng mở toa xe ra, đứng ở sau cửa nhỏ quan sát tỉ mỉ.
Có thể có phản ứng như thế, là bởi vì Tôn Vô Cực người này không chỉ là người đỉnh phong trong giang hồ, mà Tôn Vô Cực còn gánh vác được chữ hiệp.
Thiên Hạc Sơn Trang ở tiền triều chính là nơi có tên tuổi, sau khi Tôn Vô Cực thành Kiếm Thánh, lại trọng tình trọng nghĩa, thích làm việc thiện, dù là Thiên Hạc Sơn Trang đã nhân tài tàn lụi, bây giờ ngay cả một người giữ thể diện cũng không có, người giang hồ vẫn như cũ coi là danh môn đại phái mà đối đãi, đây đều là Tôn Vô Cực giành được.
Mà năm đó nghĩa quân phá Vân An, bọn người Cuồng Nha Tử vào cung đoạt Minh Long Đồ, Tôn Vô Cực thì cùng số ít hào hiệp giang hồ, ở ngoài điện giúp nghĩa quân đối phó với Giao Đại Yên tử trung.
Sau đó Đại Ngụy Thái tổ luận công ban thưởng, những người còn lại đều được thưởng, duy chỉ có Tôn Vô Cực trực tiếp nói một câu “Ngày khác Ngụy Vương hôn quân vô đạo, ta cũng sẽ xách kiếm ba thước cùng chư quân thảo phạt”, sau đó liền đi, Thái tổ thường xuyên lấy chuyện Tôn Vô Cực dạy bảo dòng dõi cái gì gọi là “Người đắc đạo người giúp đỡ nhiều, người vô đạo giả tương trợ.”
Đông Phương Ly Nhân chỉ ở trong miệng tiên đế nghe qua cái tên này, vốn cho rằng Tôn Vô Cực đã sớm thọ hết chết già, bỗng nhiên nhìn thấy chân nhân, thật sự có loại cảm giác tỉnh mộng khai quốc, thấy Dạ Kinh Đường nhìn đến trước xe ngựa, cũng gật đầu thi lễ:
“Hóa ra là Tôn lão tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu.”
Tôn Vô Cực dắt ngựa già dáng vẻ có chút hiền hoà:
“Tĩnh Vương và Thái tổ, hai đầu lông mày ngược lại là có mấy phần rất giống. Năm đó nghĩa quân đến trước mặt ta nói muốn học kiếm pháp. Không nghĩ tới nhoáng một giáp đã đi qua, lão phu vẫn còn, cố nhân lại đã thật sự thành cố nhân rồi?”
Lời này không có kỹ xảo gì, tất cả đều là bối phận, Đông Phương Ly Nhân cũng không biết làm sao tiếp lời, trên mặt hiện lên ý cười giơ tay lên nói:
“Tôn tiền bối lên xe một chút đi, bản vương với chuyện quốc gia trước đây biết rất ít, cũng muốn thỉnh giáo tiền bối một chút.”
Tôn Vô Cực thuần túy là người giang hồ, cũng không muốn cùng triều đình có quá nhiều giao tế, đối với chuyện này chỉ nói:
“Tĩnh Vương có chuyện quan trọng trong người, không cần vì lão phu mà trì hoãn hành trình. Ta cùng Dạ thiếu hiệp ở phía sau trò chuyện hai câu là đủ.”
Đông Phương Ly Nhân vốn là thượng võ, đối với lão bối từng vấn đỉnh giang hồ có hứng thú rất lớn, thấy vậy thì xuống xe ngựa, để đội xe tiếp tục tiến lên, đi tới bên người Dạ Kinh Đường:
“Tôn tiền bối chỉ coi ta là vãn bối bình thường, không cần coi ta là vương gia.”
Tôn Vô Cực cũng không nói gì thêm, dắt ngựa đi ở phía sau đội ngũ, khẽ vuốt râu, đánh giá cảnh ven sông:
“Tiền triều những năm cuối, nơi này vốn ngèo đói đã biến thành bộ dáng bây giờ.”
Đông Phương Ly Nhân đáp lại:
“Thời gian bây giờ tốt hơn, giang hồ ngược lại không được, Tôn tiền bối thay mặt Tông Sư võ khôi, một nghèo hai trắng còn có thể nghĩ đến chuyện xách Tam Xích Kiếm bình hết chuyện bất bình trong thiên hạ, mà bây giờ trong mắt mỗi người đều là tiền, trong lòng còn cất giấu...”
Tôn Vô Cực lắc đầu: “Lời ấy sai rồi. Người trẻ tuổi lòng mang thiên hạ không nặng công danh lợi lộc, há lại sẽ quan tâm hư danh giang hồ, đều đang qua cuộc sống an ổn, cơ hội vì nước vì dân cũng không có nhiều. Triều đình thịnh thì giang hồ suy là quy luật các đời, mà không phải thế hệ nào đó không bằng người trước.”
Đông Phương Ly Nhân nghe đến đó, cảm thấy cũng rất có đạo lý -- Dạ Kinh Đường không trọng tiền quyền, nếu là lại vô dục vô cầu, xác thực sẽ trở về quê ẩn cư, làm sao lại tiếp tục đợi ở kinh thành hầu người.
Nói như vậy, Dạ Kinh Đường háo sắc vẫn là có chỗ tốt...
Dạ Kinh Đường hiển nhiên không biết suy nghĩ của Đại Ngây Ngốc có thể lệch đến đây, sau khi lại nghe Tôn Vô Cực nói hai câu, dò hỏi:
“Lần này Tôn tiền bối vào kinh, là muốn tìm kẻ thù?”
Tôn Vô Cực dắt ngựa chậm rãi đi bọ, lắc đầu nói:
“Vong Tôn kia của ta thiên phú vô cùng tốt, có chút khả năng trước ba mươi tuổi thành kiếm thánh, nhưng tính tình quá nông nổi, không nghe lời ta sau ba mươi tuổi mới rời núi
“Người có thể giết hắn, trên giang hồ tìm không thấy nhà thứ hai, Chu Xích Dương làm người không tệ, không thích danh lợi một lòng cầu kiếm đạo, sẽ không đi giết một hậu bối còn chưa có tư cách làm đối thủ, mà Chu gia không có Chu Xích Dương, lại không có gì cả, người quan tâm gia nghiệp, tất nhiên có ý quyết giết.
“Đi vào giang hồ, vốn là treo đầu ở trên đai lưng, vong tôn kia của ta chỉ thấy được mặt ngoài hiệp nghĩa của giang hồ, không thấy được bóng tối cùng lòng người hiểm ác, chỉ có thể nói vận mệnh đã như vậy, lão phu đã lui sẽ không lại hỏi chuyện giang hồ. Còn nữa, thù này Dạ thiếu hiệp cũng đã hỗ trợ báo rồi.”
Dạ Kinh Đường nói: “Ta chỉ là tiện tay mà thôi, dựa theo pháp lệnh, thu được tang vật bị trộm, vốn là nên vật quy nguyên chủ.”
“Kia là quy củ của triều đình, giang hồ tự có quy củ giang hồ.”
Tôn Vô Cực một tay chắp sau lưng, nhìn Dạ Kinh Đường:
“Dạ thiếu hiệp cảm thấy một kiếm khi nãy kia như thế nào?”
Dạ Kinh Đường cẩn thận hồi tưởng, bình luận:
“Tinh diệu đến không hợp lẽ thường, có cảm giác “Thông huyền”.”