Chương 660. Đông Phương Ly Nhân Dạy Võ
Đông Phương Ly Nhân đáp:
“Vậy quên đi, chờ ngày ngươi suy nghĩ ra cách dạy lại chỉ điểm cũng không muộn.”
“Aizz.”
Dạ Kinh Đường đưa tay chặn đường đi của Đại Ngây Ngốc, thương lượng:
“Chiêu thức phổ biến thì đơn giản, chỉ là ta không rảnh học, nếu không điện hạ bây giờ dạy ta, ta nhớ kỹ xong lại phân tách Bát Bộ Cuồng Đao ra dạy cho điện hạ?”
Đông Phương Ly Nhân khẳng định có hứng thú đối với chuyện dạy Dạ Kinh Đường, lập tức xoay người lại, lưng eo thẳng tắp bày ra bộ dáng danh sư học rộng tài cao, chăm chú bắt đầu giảng giải
“Có thể. Ngươi nhớ cho kĩ, bản vương chỉ dạy một lần, không nhớ kỹ thì tìm ám vệ giảng cho ngươi.
“Chiêu phổ thông dụng phân ra ba trăm sáu mươi động tác cơ sở, mỗi động tác đại biểu một hướng khí mạch vận khí, phát lực mạnh yếu, bao quát toàn thân, kinh mạch các nơi thường dùng tổ hợp lại chính là một chiêu thức. Bởi vì nó với nước cờ cũng tương tự, biến hóa vô cùng vô tận, cách nói “Thiên cổ không cùng cục” cũng xuất phát từ đây.”
“Vận khí pháp môn tất nhiên là liền mạch, không có khả năng nhảy vọt gián đoạn, cho nên chiêu thức cơ sở bất luận tổ hợp như thế nào, đều là đầu đuôi dính liền,... mà xuất hiện tình huống tay trái nối tay phải chỉ có thể do đã suy diễn sai động tác.”
Dạ Kinh Đường cũng không qua loa, hết sức chăm chú lắng nghe giảng giải.
Mà Đông Phương Ly Nhân dạy cũng rất chuyên chú, giống như là nữ Tông Sư dạy dỗ học đồng, sau khi nói một chút nguyên lý cơ sở, bắt đầu tự mình dạy, diễn luyện mỗi một động tác cơ sở một lần:
“Võ phu lực từ đất lên, bất luận võ học gì đều là chân ra lực, cho nên động tác phải bắt đầu từ ngón cái của bàn chân phải.”
Dạ Kinh Đường lúc đầu cúi đầu dò xét, nhưng bởi vì ban đêm tia sáng không đủ nên nửa ngồi xuống, cẩn thận nhìn đôi giày cung đình màu trắng:
“Điện hạ không cần giảng quá kỹ càng, mỗi động tác dừng lại một chút, ta tất nhiên có thể nhớ kỹ, biết rõ ràng nó có ý tứ gì.”
Đông Phương Ly Nhân thấy vậy cũng không nói thêm lời, chân phải hơi cong dừng lại một chút, sau đó thân thể nghiêng về phía trước dừng lại một chút, bởi vì động tác trôi chảy nhưng phải ngừng lại nhưng lại, cả người giống như nói lắp, còn có mấy phần buồn cười.
Dạ Kinh Đường cẩn thận nhớ kỹ động tác, âm thầm suy luận hàm nghĩa trong đó, cũng không chú ý những cái khác.
Nhưng cảnh tượng danh sư cao đồ này cũng không tiếp tục được bao lâu.
Tốc độ Đông Phương Ly Nhân biểu thị động tác cơ sở ngày càng nhanh, chỉ qua một lát đã đến trên đùi, đầu tiên là trượt bên cạnh, sau đó lại nâng cao chân...
Hô ~
Dạ Kinh Đường ngồi xổm trước mặt, kết quả là vạt áo ngủ màu trắng lướt qua mắt hắn, một đôi chân dài xuất hiện trước mắt, thẳng tắp như trụ ngọc, đẹp đến không có nửa điểm tì vết.
Mà lại hướng lên...
? !
Dạ Kinh Đường ít có khi bị nhiễu loạn tâm thần, không chú ý động tác, trong con mắt rõ ràng phản chiếu ra trăng rằm nhỏ, mặc dù lần trước ở Xán Dương Trì, cái trán đã dán vào lông mao, nhưng cũng không nhìn kỹ, bây giờ...
Bởi vì dáng người tương tự, kỳ thật Đại Ngây Ngốc và Ngọc Hổ không cách biệt lắm, nhưng nhiều hơn một chút mềm mại tinh tế tỉ mỉ, hình dạng cực kì xinh đẹp...
Táp~
Trong nháy mắt Đông Phương Ly Nhân nâng cao chân đã phản ứng lại, nhưng phản ứng của nàng đâu hơn được đôi mắt Dạ Kinh Đường.
Phát giác không ổn, Đông Phương Ly Nhân lúc này thu chân đè xuống váy ngủ, nhìn về phía dâm tặc đang ngồi trước mặt.
Dạ Kinh Đường vội vàng đứng dậy, dò hỏi:
“Thế nào?”
“Ngươi...”
Sắc mặt Đông Phương Ly Nhân đỏ lên, thẳng tắp đoạt kiếm trong tay Dạ Kinh Đường.
“Aizz!” Dạ Kinh Đường vội vàng nắm cổ tay nàng, vẻ mặt ôn hoà nói: “Ta chỉ xem chiêu thức, thật sự không chú ý cái khác...”
“Ngươi không chú ý cái gì?!”
“Ta...”
Đông Phương Ly Nhân nhìn thấy vậy đã biết Dạ Kinh Đường đã nhìn thấy, nghiến chặt hàm răng dùng sức đoạt kiếm:
“Lặp đi lặp lại nhiều lần, ngươi coi bản vương là Nê Bồ Tát?”
“Lần này không thể trách ta, ta chăm chú học chiêu thức, điện hạ chủ động nhấc chân, còn không có mặc...”
“Bản vương tắm xong mặc như vậy, võ công ngươi cao sao không thể nghiêng đầu tránh đi? Lần trước ở Xán Dương Trì, ngươi cũng biết nghiêng đầu nhắm mắt, lần này bất động rồi?”
“Ách...”
Dạ Kinh Đường bị hỏi á khẩu không trả lời được, dù sao hắn vừa rồi dự kiến đến hậu quả, lại có thể cấp tốc né tránh, nhưng trong lòng không có chút suy nghĩ tránh né, xác thực đuối lý.
Đông Phương Ly Nhân thấy Dạ Kinh Đường không phản bác, đáy mắt càng thêm nổi nóng, dù sao cái này nói rõ ác ôn trước mắt là cố ý nhìn!
Dạ Kinh Đường muốn giải thích giống như cũng nói không rõ, lại không muốn bị cắt lời nên không nói một lời, trên mặt mang ý cười, nhìn chằm chằm Ngây Ngốc.
“... ?”
Đông Phương Ly Nhân do dự một giây, phát giác không đúng, ánh mắt có chút trốn tránh, nhưng ngay lúc đó lại nâng lên khí thế, nghiêm túc đối mặt:
“Ngươi... ngươi nhìn cái gì?”
Dạ Kinh Đường không nói gì, chỉ là nhìn không chuyển mắt.
! !
Đông Phương Ly Nhân lại bắt đầu trốn tránh, xấu hổ giận dữ mới bị nhìn thấy hết đều tan thành mây khói, muốn trốn tránh nhưng bị cầm hai tay, chỉ có thể thấp giọng uy hiếp:
“Dạ Kinh Đường, ngươi lại làm càn, bản vương gọi người!”
Dạ Kinh Đường thấy vậy khẽ thở dài:
“Là ta mạo phạm. Ừm... điện hạ về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta đi dò xét.”
Đông Phương Ly Nhân thấy ác ôn vậy mà dừng cương trước bờ vực, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, quay người muốn chạy, nhưng lại lập tức lại cảm thấy không đúng!
Đông Phương Ly Nhân hít sâu một hơi, khiến vạt áo phình lên, âm thanh lạnh lùng nói:
“Dạ Kinh Đường, ngươi cho rằng bản vương ba tuổi... ô? !”
Nói còn chưa dứt lời, công tử lạnh lùng trước mắt, đã gan to bằng trời đưa tay câu một cái, trực tiếp ngăn chặn lời nói.
Đông Phương Ly Nhân rụt vai, không đứng yên quá lâu, đôi môi chạm nhau trong chốc lại, nàng vội vàng đẩy nam nhân trước mặt ra:
“Phi phi...”
Ánh mắt hốt hoảng, nhưng lại không thể làm gì, cũng không nói lời nào, nhanh chóng chạy trở về Tẩy Long Trì.
Đạp đạp đạp...
Dạ Kinh Đường lắc đầu thầm than, sau khi dò xét trái phải, lại nói:
“Điện hạ, phòng ngủ ở bên kia.”
“...”
Bên trong Tẩy Long Trì không có chút nào đáp lại.
Một lát sau, một cung nữ kinh sợ đi tới, nhỏ giọng nói:
“Dạ đại nhân, điện hạ giống như nói ngươi đi tuần tra càng xa càng tốt”.
“Rõ rồi, vậy ta đi.”
Dạ Kinh Đường cười cười, sau khi cáo từ với cung nữ, cầm theo kiếm rời khỏi hoa viên, còn ôm Chim Chim nằm trên ghế ăn như gió cuốn đi.
“Chít chít?”