Chương 661: Người cũ gặp nhau
Đạp, đạp, hai tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên trong địa lao tĩnh mịch.
Bạc Phát Đế Thính Mạnh Giảo, mặc bộ váy trắng lúc tuổi còn trẻ, mặc dù tóc trắng như tuyết, thanh xuân không còn nhưng thần thái lại như nữ bộ khoái trung niên tuổi tác không lớn, không có khí độ trưởng bối.
Mà phía sau, Tôn Vô Cực thân hình gầy gò, bên hông treo Thanh Phong ba thước, một tay để sau đi qua từng gian tù thất, cảm thán:
"Nam Cung Linh, đáng tiếc, trận phân tranh giang hồ đó, ta từng gặp một lần, tính cách tiêu dao, có chút tuổi trẻ khinh cuồng nhưng đức hạnh không tệ. Không ngờ được là mấy chục năm sau lại trở thành ma đầu làm hại một phương."
Mạnh Giảo tuổi gần bảy mươi, nghe rất lớn nhưng lúc Đại Ngụy khai quốc, nàng chỉ là tiểu nha đầu, sư phụ nàng thì là một trong số những hiệp sĩ hiệp trợ nghĩa quân phá thành, sau này được thưởng nhậm chức ở Hình bộ, sau đó truyền quan chức cho nàng.
Vì thế dù là lớn tuổi nhưng gặp Tôn Vô Cực, nên gọi thúc bá vẫn phải gọi thúc bá.
Nghe Tôn Vô Cực nói như vậy, Mạnh Giảo cũng có chút thổn thức:
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Nam Cung Linh không có chỗ ở cố định, tính cách lang bạc, khi du lịch ở Thiên Nam, gặp được người phụ nữ rắn rết, vài câu hoa ngôn xảo ngữ ra, người trở nên tung bay, làm chuyện cướp bóc."
"Người giang hồ thủ vững hiệp đạo, giết trăm vạn người cũng là trừ bạo an dân, nhưng một khi trượt chân vi phạm hiệp nghĩa chi đạo, trộm đoạt một văn tiền cũng sẽ vạn kiếp bất phục. Có người ở bên cạnh Nam Cung Linh châm ngòi thổi gió, dừng lại không được, bản án càng phạm càng lớn, giết người cũng càng ngày càng nhiều, sau này vẫn là ta bắt về, khi tìm được người không có đồng nào, còn bị trọng thương, bị ném trong rừng sâu núi thẳm chờ chết."
"Tài là hổ xuống núi, sắc là đao cạo xương, quả không phải nói suông."
Tôn Vô Cực nói:
"Độc Nhãn Di Lặc, Bạch Tư Mệnh, Diêu Văn Trung... đều là tiểu bối nghe danh năm đó, thành tựu võ đạo cũng không thấp, tuổi còn trẻ mà lưu lạc đến đây, đáng tiếc một thân thiên phú."
Hai người chuyện phiếm, đi tới trung ương địa lao.
Cửa phòng giam cũng không có họ tên, chỉ có một chữ 'Nhất' để bộ khoái phân biệt tù thất.
Tôn Vô Cực mặc dù lần đầu tiên tới Hắc Nha nhưng vẫn có thể nhìn ra, tu thất để chữ 'Nhất' chắc chắn là nhốt nhân vật lợi hại nhất, ngừng chân hỏi thăm: "Tào Thiên Thu bị nhốt ở chỗ này?"
Mạnh Giảo lắc đầu nói: "Không có, Tào Công ở phía dưới. Nơi này nhốt Yến Châu Nhị vương."
"Yến Châu Nhị vương..."
Tôn Vô Cực rời khỏi giang hồ ba mươi năm, không còn hỏi chuyện giang hồ, có một số người trẻ tuổi hắn chưa nghe nói cũng bình thường, thấy vậy nghi ngờ hỏi:
"Là nhân tài tuổi trẻ kiệt xuất mới xuất hiện ở Yến Châu?"
"Cũng không có, cha ruột hai người này là Băng Sơn Thương Vương Nghĩa, bản thân mình không có thành tựu, bị Tiệt Vân Cung đuổi đông tránh tây, hai tháng trước không biết nghĩ như thế nào, vào kinh thành ám sát Dạ Kinh Đường..."
?
Tôn Vô Cực sờ râu, châm chước một hồi sau đó gật đầu nói:
"Hậu sinh khả uý. Ám sát Tông Sư ta gặp nhiều, ám sát Võ Khôi, từ khai quốc đến nay đoán chừng là lần đầu tiên."
Mạnh Giảo không có tốn nhiều miệng lưỡi về hai tạp ngư này, dẫn theo Tôn Vô Cực đến tầng ba địa lao, xuyên qua địa đạo hẹp dài, dừng trước một cánh cửa sắt, mở cửa sắt ra.
Ầm ầm, cửa sắt nặng nề mở ra, gian phòng rộng rãi xuất hiện trong tầm mắt.
Gian phòng có sàn nhà làm bằng gỗ, lỗ rách lần trước đã được vá lại, sạch sẽ không nhuốm bụi trần.
Giữa gian phòng đặt một cái án dài, phía trên có ngọn đèn.
Lão thái giám thân mặc áo bào đỏ vẫn bảo trì tư thái cẩn thận tỉ mỉ, ngồi xếp bằng trong đó, mặc dù vẻ mặt không có một gợn sóng nhưng khí sắc cực kỳ chênh lệch.
Lần trước ra ngoài, Tào công công tiếp vài đao của Cừu Thiên Hợp và Dạ Kinh Đường và Đại Ngụy Nữ Đế hợp lực đánh ra một thương.
Mặc dù chỉ là vết thương da thịt nhưng ba tấm đồ luyện 'Gân xương da' cũng có cái giá của nó, bởi vì làn da quá cứng cỏi, tốc độ khôi phục thương thế không giống như người bình thường, dưới tình huống không có Dục Hỏa Đồ, dù chỉ là mở lỗ hổng nhỏ cũng phải nuôi mấy tháng thậm chí mấy năm, vì thế Tào công công vẫn còn trong trạng thái trọng thương.
Cửa sắt mở ra, Tào công công ngẩng đầu nhìn một chút, nhìn thấy Tôn Vô Cực ngoài cửa, ánh mắt khẽ động, khàn giọng nói:
"Tôn đại hiệp, đã rất lâu không gặp."
Những năm cuối tiền triều, Tôn Vô Cực đến Vân An, hiệp trợ nghĩa quân đối phó tử trung của Đại Yên, mà lúc ấy Tào công công chính là 'Tử trung' chi sĩ, trông coi cánh cửa cuối cùng ở trong cu ng.
Năm đó Tào công công mới hai mười tuổi, tâm trí chưa thành, mà Tôn Vô Cực đã là Kiếm Thánh, gặp được cũng không có giết mà chế phục dẫn tới trước mặt Ngụy thái tổ, sau đó mới có chuyện Thái tổ thiện đãi Đại Yên hoàng thất, đổi được Tào công công tận trung đến nay.
Tôn Vô Cực không muốn dính líu quan hệ với triều đình, sau khi Đại Ngụy khai quốc, chưa bước vào Vân An một bước, Tào công công cũng không vào giang hồ, cho nên lần này coi như là lần thứ hai hai người gặp mặt.