Chương 662. Phải Cảnh Cáo
Nhìn thấy lão thái giám tuổi gần giống như hắn, Tôn Vô Cực sinh lòng cảm thán, ngồi xếp bằng đối diện trường án:
"Năm đó mới cao bao nhiêu, không ngờ được là chỉ chớp mắt đã thành lão đầu tử."
Tào công công sắc mặt rất là bình tĩnh:
"Sẽ già, nhưng người vẫn là người năm đó. Tôn đại hiệp đã không hỏi chuyện giang hồ từ lâu, bây giờ lại tới kinh thành, chẳng lẽ trưởng công chúa điện hạ mời lão nhân gia người tới khuyên ta tận trung?"
Tôn Vô Cực thuận miệng nói:
"Năm đó gặp ngươi, biết tiểu tử ngươi cổ hủ cứng đầu, ta không có rảnh làm chuyện vô dụng. Mà hôm nay Thánh thượng cũng không thiếu một môn thân như ngươi."
"Thường nói 'Chính nghĩa thì được ủng hộ, vô đạo không được ủng hộ', Ngụy thái tổ bởi vì khoan hậu nhân nghĩa, yêu dân yêu tài, khởi binh thì có vô số hiệp sĩ tranh nhau ủng hộ, mà thủ hạ Yến Cung Đế vô số kỳ nhân, bởi vì quân vô đạo, lúc thành phá còn có mấy người đứng bên cạnh?"
"Đương kim Thánh thượng kế vị mười năm, sở tác sở vi cho dù ngươi ta đánh giá như thế nào thì trong lòng bách tính thiên hạ đều biết. Đế vương như vậy sao có thể không tìm được tên hộ vệ nào."
Tào công công nói: "Tôn đại hiệp nói Dạ Kinh Đường? Kẻ này thiên phú khoáng cổ thước kim, hình như quan hệ với trưởng công chúa cũng thân cận, đảm nhiệm hộ vệ không thành vấn đề, nhưng lần trước thấy một lần, luôn cảm thấy có chút quen mắt."
"Ồ?"
Tôn Vô Cực khẽ vuốt sợi râu, hơi có vẻ nghi hoặc:
"Lời ấy giải thích thế nào?"
Tào công công cẩn thận hồi tưởng:
"Năm đó Đại Yến quốc phá, sư phụ ngăn cản mấy người Tôn đại hiệp bên ngoài Thái Cực Điện, tranh thủ cho Yến Cung Đế thời gian thoát đi, mà giang hồ tặc tử ở ngũ hồ tứ hải thì thừa loạn xâm nhập hậu cung, cướp đoạt Minh Long Đồ."
"Lúc ấy ta đứng trên lầu ở cửa thành, nhìn thấy một thương khách Bắc Lương, chiến lực không phải bình thường, ba phát đánh lui Cuồng Nha Tử, khiến cho Cuồng Nha Tử từ bỏ tranh đoạt bỏ chạy, mặc dù che mặt không có nhìn thấy ngay mặt nhưng Dạ Kinh Đường cho ta cảm giác giống người kia như đúc —— khí mạch thông thuận đến vĩnh viễn nhanh hơn người khác nửa bước, gân cốt cân đối đến không nhìn ra bất kỳ tì vết, không giống trời sinh, giống như là một thanh kiếm được cử quốc chi lực chế tạo."
Tôn Vô Cực giao thủ với Dạ Kinh Đường, thật ra thì cũng cảm thấy nội tình Dạ Kinh Đường tốt quá đáng, không nói trời sinh, hậu thiên đắp nặn cũng không đạt tới trình độ hoàn mỹ như thế này.
Hắn nghĩ nghĩ:
"Năm đó ta chưa tham dự tranh đoạt, không có nhìn thấy người này, ngươi hoài nghi Dạ Kinh Đường là người của Bắc Lương?"
Tào công công lắc đầu:
"Đã có thể đơn độc ở chung với trưởng công chúa điện hạ, lòng dạ liều chết hộ vệ cũng không giả được, nếu là người Bắc Lương phái tới, Bắc Lương mưu đồ cái gì? Ta không hiểu được mới hỏi Tôn đại hiệp, Tôn đại hiệp đã không có ấn tượng, cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến ..."
Một bên khác, Ngọc Đàm Sơn Trang.
Giữa trưa, Đông Phương Ly Nhân đứng quan sát Thanh Giang, trước mặt bày biện họa án, miêu tả sơn thủy đồ.
Thị nữ thì bưng áo mãng bào, chờ đợi ở phía sau, thấp giọng nhắc nhở: "Điện hạ, ngày mai Thánh thượng sẽ di giá Ngọc Đàm Sơn Trang, có phải ngài nên trở về cung tiếp giá hay không..."
"Ngươi đang dạy bản vương làm việc?"
"Nha..."
Thị nữ nghe vậy rụt cổ một cái.
Quan cảnh đài có thể nhìn xuống toàn cảnh Ngọc Đàm Sơn Trang, có thể thấy được cấm quân tuần sát đứng gác khắp nơi dưới núi, mà nơi bờ sông với gió thu lạnh buốt thì có một bóng người nhỏ như hạt gạo.
Bóng người mặc áo bào đen, trong tay cầm một thanh kiếm, chậm rãi khoa tay ở bờ sông, Chim Chim thì nằm trên đồng cỏ phơi nắng, khi thì có bộ khoái Hắc Nha chạy đến trước mặt bẩm báo theo thông lệ, sau khi nói xong lại rời khỏi.
Thời gian nhoáng một cái, đã đến Ngọc Đàm Sơn Trang được hai ngày, từ khuya ngày hôm trước bị Dạ Kinh Đường sắc đảm bao thiên cưỡng hôn, Đông Phương Ly Nhân chưa từng lộ mặt, trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem nên làm cái gì.
Trước kia Dạ Kinh Đường cũng hôn hôn sờ sờ nàng, nhưng ít nhất cũng tìm lý do, không cẩn thận hoặc là thuốc Đông y, bất đắc dĩ mới mạo phạm, nàng phê bình một câu thì sẽ sợ một chút, nhận sai.
Mà lần này là trắng trợn, nàng một lần không so đo, hai lần không xử phạt, chẳng phải biến thành nhân tình của Dạ Kinh Đường rồi?
Đường đường Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, bị thuộc hạ theo đuổi ngược, chuyện này nếu như để cho người trong Hắc Nha biết, uy nghiêm người lãnh đạo như nàng ở đâu?
Đợi chút nữa phải hồi cung đón Thái hậu và Thánh thượng đến Ngọc Hư Sơn nghỉ phép, Dạ Kinh Đường là cận vệ, chắc chắn cũng đi theo, nếu không tâm sự chuyện này, không chừng sắc phôi này sẽ cho rằng nàng nhẫn nhục chịu đựng...
Nghĩ tới đây, Đông Phương Ly Nhân buông bút vẽ xuống, đổi lại áo mãng bào màu bạc, lấy ra khí thế uy nghiêm không cho mạo phạm một lần nữa, dẫn theo thị nữ đi xuống bờ sông, Dạ Kinh Đường diễn luyện các loại võ nghệ, hai ngày này hắn trừ tuần tra thì luyện võ ở bờ sông, mặc dù cũng rất muốn trở về với nàng dâu nhưng Ngây Ngốc phụ trách không có rời khỏi, hắn cũng không đi được.