Chương 667. Sinh Nhật Chiết Vân Ly
Tôn Vô Cực cười lạnh, hắn cũng không phải loại người nhiều chuyện, chỉ cảm thán nói:
“ Giang hồ luôn như vậy, không biết ngày mai sẽ gặp phải hạng người nào, uống loại rượu gì. Nhưng có một số người tham lam, hôm nay gặp được người tốt thì cảm thấy ngày mai còn có thể gặp được người tốt hơn. Kết quả sau khi bỏ lỡ lại hối hận cả đời. Như lão phu bây giờ trước khi chết còn có thể trở lại chốn xưa, có hoài niệm nhưng không có tiếc nuối thế gian được mấy người?”
“ Tiểu tử ngươi cũng nên trân quý người trước mắt. Nếu ngươi vì cầu công danh lợi lộc mà phụ tình người ta, sau này cho dù ngươi có trở thành thiên hạ đệ nhất, thậm chí xưng vương, xưng đế đi chăng nữa, cảm xúc còn lại cũng chỉ có hối hận mà thôi. Hửm? Chúng đang tới...”
Dạ Kinh Đường đang nghe Tôn Vô Cực tâm sự về cuộc đời, chợt thấy cả người Tôn Đại Hiệp đột nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng rực.
Dạ Kinh Đường giật mình trong lòng, còn tưởng có tuyệt thế cao thủ nào tới, kết quả vị kiếm thánh Tôn đại hiệp trước mắt, hai tay nắm chặt cần câu, hết sức chăm chú bắt đầu vợt cá.
“ Chíp” . Chim Chim cũng sửng sốt một chút, sau đó liền vội vàng ghé vào mũi thuyền nhìn xuống nước, còn liên tục kêu chiêm chiếp chỉ huy.
Dạ Kinh Đường cũng cạn lời, im lặng chờ đợi, một là sợ dọa cá chạy mất hai là không dám quấy rầy. Đợi đến khi Tôn Vô Cực đem vợt cá kéo lên, mới kể về việc truyền dạy kiếm pháp cho Ngây Ngốc
Tôn Vô Cực từ lâu đã không theo đuổi kiếm đạo, đương nhiên đối với việc truyền thụ kiếm pháp là không có hứng thú.
Dạ Kinh Đường thấy vậy, lại hàn huyên thêm một lát những chuyện trong giang hồ mới cáo từ mang theo Chim Chim đang mãn nguyện, rời đi.
Lộc cộc, lộc cộc...
Ngựa chạy xuyên qua bờ sông náo nhiệt, chẳng mấy chốc mà đến vùng lân cận Thiên Thủy Kiều.
Dạ Kinh Đường ngồi trên lưng ngựa, Chim Chim thì dùng móng vuốt cố giữ lấy con cá nhỏ đang quẫy trước mặt, dọc đường liên tục kêu:
“ Chíp, chíp, chíp...” Hẳn là đang lầm bầm phàn nàn về việc Tôn lão đầu không có tài câu cá.
Tiết trời đầu thu mát mẻ, cứ mỗi khi đến xế chiều Thiên Thủy Kiều lại có rất nhiều người qua lại.
Dạ Kinh Đường vốn là cao thủ trong giang hồ, nay lại làm quan trong triều đình nên tên tuổi có chút lớn, hàng xóm láng giềng đều biết hắn, chỉ cần xuất hiện đi lại trên đường là mọi người xung quanh sẽ vây thành đoàn đến chào hỏi.
Dạ Kinh Đường vốn xuất thân từ giang hồ, đã quen với sự tự do tự tại, đối với những việc lấy lòng nồng nhiệt này luôn cố gắng tránh đi, thường chọn đường nhỏ trong ngõ hẻm ít người qua lại để trở về Bùi gia.
Dạ Kinh Đường dắt ngựa xuyên qua ngõ nhỏ bằng đá màu xanh, còn chưa tới cửa sau liền thấy một tiểu cô nương đang đứng trong ngõ.
Tiểu cô nương mặc một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, tóc búi cao, khuôn mặt tươi tắn đã phần nào mất đi vẻ ngây thơ của trẻ con thay vào đó là sự duyên dáng yêu kiều tựa như nụ hoa chớm nở, mỗi khi cười lại thêm phần xinh đẹp.
Mặc dù trang phục đang mặc là phong cách thư sinh nhưng vị tiểu cô nương trước mắt lại không có lấy một điểm nào toát lên khí chất hay phong thái của một thư hương môn đệ. Nửa người nàng đang dựa vào tường đá, tay ôm cây đao đựng trong vỏ màu nâu, tay còn lại cầm que kẹo mứt bỏ vào miệng. Nhìn đi nhìn lại thế nào cũng ra cái khí chất giang hồ.
Mười lăm mười sáu tuổi là độ tuổi trưởng thành nhanh nhất của thiếu nữ, thêm nữa ngày nào ở kình thành cũng ăn uống đầy đủ, qua một thời gian không gặp, cách biệt mấy tháng Chiết Vân Ly đã có không ít thay đổi, chỗ nào cần béo thì béo lên, chỗ cần gầy thì vẫn gầy, nhìn dáng vẻ đã cao lên thấy rõ.
Dạ Kinh Đường từ xa nhìn thấy Chiết Vân Ly, có chút ngạc nhiên và nói:
“ Vân Ly, ngươi đứng chỗ này làm gì?”
"Chíp chíp” Chim Chim vội vàng cùng con cá nhỏ bay vào tay của Chiết Vân Ly.
Chiết Vân Ly đưa tay đỡ lấy Chim Chim, nhìn thấy Dạ Kinh Đường đang đi tới, cô không cười mà nghiêng đầu một cách oán hận:
“Hừ! Ba ngày rồi không gặp, bây giờ vẫn còn nhớ được ta sao?”
Dạ Kinh Đường mặt có hơi đen lại, dắt ngựa đi tới:
“ Ngươi nói chuyện rất dễ khiến người ta nổi da gà đó, nói đi, ai làm ngươi không vui? Bị sư nương mắng?”
Chiết Vân Ly đứng thẳng người lại, đi lại chỗ Dạ Kinh Đường cùng về nhà, vừa đi vừa nói:
“ Sư nương đang bận bịu sắp xếp nơi ở mới, nào có tâm tư quản ta. Ngược lại là nói chúng ta quen biết lâu như vậy rồi, trước kia vẫn là ta giúp huynh dọn phòng, không có công lao cũng có khổ lao,... hôm nay ngày gì chắc huynh không quên chứ?”